Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Đối với cái tên tiểu yêu tinh thích đùa giỡn như Cung Húc, thường ngày đều tranh sủng, Diệp Oản Oản đã thành thói quen.

Nàng hoàn toàn tin tưởng, nếu như nàng dám nói “Không phải”, người nào đó sẽ tuyệt đối suốt ngày lảm nhảm bên tai nàng suốt cả ngày không thôi.

Cho nên Diệp Oản Oản đã sớm nắm giữ cách đối phó với chiêu trò của hắn.

Diệp Oản Oản than thở, “Vâng vâng vâng… Ngươi đương nhiên là Bảo Bảo! Húc Bảo Bảo à, lớp trang điểm bị lem kìa, nhanh nhanh ngoan ngoan đi chỉnh trang nào!”

Trong nháy mắt khi lời nói của Diệp Oản Oản rơi xuống, con ngươi của Nhiếp Đường Tiêu nhất thời co rút lại một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn mơ hồ trở nên trắng bệch.

“À? Có thật không, có thật không? Đâu cơ?” Quả nhiên, Cung Húc lập tức ngừng, hơn nữa sự chú ý bị dời đi.

Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm.

Cung Húc móc gương nhỏ ra, thấy chính mình vẫn đẹp trai, đột nhiên nhìn về phía đối diện cách đó không xa kêu lên một tiếng, “Ai nha, cái tiểu nãi oa này là… Ai?”

Làm sao lại thấy bên trong ánh mắt có sát khí?

Bất quá, với trí thông mình của Cung Húc rất nhanh liền bỏ quên một điểm này, kích động không thôi mở miệng nói, “Gào! Dáng dấp cũng quá đẹp đẽ rồi đi! Thật là đáng yêu! Diệp ca Diệp ca, đây là con cái nhà ai?”

Diệp Oản Oản: “Là con nhà bằng hữu của tôi…”

Cung Húc nghe xong, nhất thời mặt đầy vẻ hâm mộ, “Diệp ca, bằng hữu của anh thực sự là… Diễm phúc không cạn!”

“Có ý gì?” Diệp Oản Oản nhíu mày.

Cung Húc lập tức nói, “Đều nói con trai giống mẹ, tiểu nãi oa này nhỏ như vậy đã có dáng dấp xinh đẹp như thế, vậy mẹ hắn tuyệt đối là một siêu cấp đại mỹ nhân nha!”

Diệp Oản Oản gật đầu một cái, “Ngược lại cũng có đạo lý…”

Cung Húc vừa nói vừa hừ một tiếng nói, “Sau này con do tôi cùng mứt hoa nhỏ sinh ra, khẳng định là sẽ còn đáng yêu hơn so với hắn!”

Diệp Oản Oản: “…”

Thiếu niên à ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi…

Ánh mắt Diệp Oản Oản liếc xéo qua sau lưng Cung Húc, thấy tiểu trợ lý Đông Tử cùng bảo vệ đang dời những đồ vật xanh xanh đỏ đỏ kia, thuận miệng hỏi một câu, “Những thứ này là cái gì?”

Cung Húc lập tức bay nhào qua phía bảo vệ: “Là bột… Fan tặng cho tôi! Anh không thể đối với bọn chúng hạ độc thủ!”

Người ta Lạc Thần và Hàn Thiên Vũ nhận được đều là hoa tươi cùng thiệp tỏ tình, còn Cung Húc ngược lại hay rồi, tất cả những thứ nhận được đều là đồ ăn vặt!

Diệp Oản Oản sậm mặt lại, “Tịch thu!”

“Không g g g g g…!!!!!!”

Trong góc, Nhiếp Đường Tiêu nhìn con gà vàng nhỏ vẻ mặt đầy đau khổ ôm lấy một đống quà vặt gào thét điên cuồng, tâm tình tỏ vẻ phi thường phức tạp…

Đây không phải là thật…

Rất nhanh đã tới thời gian ăn chung. Bởi vì đều là người mình, cho nên mọi người đều rất buông lỏng, đều đang khoái trá ăn cơm, nói chuyện phiếm, mời rượu.

Đường Đường sau khi ăn no lại nói có chút mệt rã rời, Diệp Oản Oản liền để cho người dẫn nhóc đưa trở về phòng nghỉ ngơi trước.

Sau khi ăn chung, Diệp Oản Oản trở lại trong phòng, thấy cậu bé đang nằm ở trên bệ cửa sổ ngẩn người.

Thân ảnh nho nhỏ tịch mịch nằm ở chỗ này, sắc mặt nhìn qua có vẻ như bị đả kích…

Đây là thế nào? Không phải mới vừa rồi còn chơi đùa rất tốt sao?

Diệp Oản Oản vội vàng đi tới, “Đường Đường!”

Cậu bé lập tức xoay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thờ ơ vô tình, “Mẹ…”

Diệp Oản Oản sờ trán của tiểu gia hỏa một cái, “Thế nào? Khó chịu chỗ nào sao?”

Cậu bé muốn nói lại thôi, một hồi lâu sau rốt cuộc mở miệng hỏi, “Mẹ, mẹ thích cái vị ca ca mặc áo vàng sao?”

Diệp Oản Oản: “Con nói Cung Húc?”

Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, nghệ sĩ dưới tay mình, nàng đương nhiên sẽ ưa thích. Mặc dù Cung Húc có hơi trật tủ một chút, nhưng đúng là minh tinh trời sinh, thời điểm nên đáng tin cũng rất đáng tin.

Diệp Oản Oản trả lời: “Vị ca ca kia là nghệ sĩ mẹ dẫn dắt, mẹ dĩ nhiên là thưởng thức và ưa thích rồi! Còn có Lạc Thần ca ca, Thiên Vũ ca ca, cũng đều như nhau!”

Cậu bé đại khái cũng không ngờ tới Diệp Oản Oản lại dùng loại câu trả lời công thức hóa này, con ngươi thu liễm lại không nói gì…