Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
Sau khi hiểu rõ những chuyện này, Diệp Oản Oản dường như có điều gì suy nghĩ.
Loại tình huống này, đã hoàn toàn xúc phạm ranh giới cuối cùng của Không Sợ Minh. Đoạt đi sinh ý của Không Sợ Minh không nói, còn xúi giục chi nhánh Không Sợ Minh làm phản…
“Loại chuyện này, còn cần tôi dạy cho ông phải làm gì sao?” Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhị trưởng lão, lạnh lùng nói.
“Ha ha, Minh chủ, nếu như là ngày trước, một cái Yến gia, chúng ta xác thực không cần để ở trong mắt. Nhưng từ sau khi Minh chủ ngài rời đi, Không Sợ Minh đã không được như lúc xưa. Thế lực của Yến gia, vẫn luôn không hề yếu, những năm gần đây càng ngày càng vững mạnh, sợ là khó đối phó!” Nhị trưởng lão nói.
“Thất Tinh, cậu có ý kiến gì?” Diệp Oản Oản nhìn về phía Thất Tinh.
“Minh chủ quyết định là được!” Thất Tinh nhàn nhạt nói.
Diệp Oản Oản: “…”
Cần ngươi để làm gì…
“Bắc Đẩu, cậu thì sao?” Diệp Oản Oản nhìn về phía Bắc Đẩu.
“Minh chủ, Yến gia nhiều lần mạo phạm Không Sợ Minh, chuyện này nếu như trước kia Minh chủ ngài không có mặt, vậy cũng liền thôi đi! Nhưng hôm nay Minh chủ ngài đã trở về, mạo phạm Không Sợ Minh, cũng sẽ như mạo phạm Minh chủ ngài, theo ý tứ của thuộc hạ…” Hàn quang trong mắt Bắc Đẩu chợt lóe lên, làm ra động tác cắt cổ: “Giết… Không chừa một mống!”
“Ngay cả Bắc Đẩu đều biết phải làm thế nào, nhưng ông lại không biết, tôi thấy vị trí trưởng lão này của ông, hẳn là cũng nên thôi đi!” Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhị trưởng lão, cười lạnh một tiếng.
“Minh chủ nói đúng lắm, chúng tôi đều già nên hồ đồ rồi!” Nhị trưởng lão thấp giọng cười một tiếng.
Cái Yến gia kia nào dễ đối phó, nếu Diệp Oản Oản đã như thế, vậy thì không còn gì tốt hơn! Một khi cuộc chiến với Yến gia phát sinh bất kỳ sai lầm nào, đều sẽ do Không Sợ Minh Chủ như nàng chịu trách nhiệm!
…
Vào giờ phút này, tại nơi ở của Kỷ Hoàng tại Vân Thành.
Trong đại điện, có chút âm trầm, bốn phía đen thui giống như đêm tối, không có bất kỳ ánh sáng nào.
“Các ngươi có biết ta là ai không? Ăn gan hùm mật gấu, dám trói ta!?”
Trong đại điện, truyền ra thanh âm nghiêm nghị trách mắng.
Theo tiếng nói rơi xuống, ánh sáng hiện lên, trong lúc nhất thời, trong đại điện bỗng sáng như ban ngày.
Tư Minh Lễ theo bản năng nhìn về bốn phía, không khỏi sửng sốt một chút.
Ngay phía trước đại diện, là một người đàn ông. Khóe miệng người đàn ông này, treo một nụ cười hiền lành, bốn phía đứng đầy người.
“Đây là nơi nào?” Tư Minh Lễ chẳng biết tại sao lại có chút khẩn trương.
Hắn đang ở tại Tư gia, bỗng nhiên lặng lẽ không một tiếng động, bị người ta trói đến nơi này…!!
“Độc Lập Châu.”
Một vị lão giả nào đó lạnh giọng trả lời.
“Độc Lập… Độc Lập Châu… Làm sao có thể!?” Nghe được chính mình đang ở Độc Lập Châu, Tư Minh Lễ nhất thời cả kinh, không thể tin được.
Hắn mặc dù chưa từng đi đến Độc Lập Châu, nhưng Độc Lập Châu là nơi nào, hắn làm sao lại không biết…
Thánh địa của văn minh võ đạo, tứ đại gia tộc, hoàng giả của thế giới ngầm Châu Âu Kỷ Hoàng, Võ Đạo Liên Minh Công Hội, học viên lính đánh thuê truyền kỳ, toàn bộ đều ở chỗ này…
“Nhìn thấy Kỷ Hoàng, còn không quỳ xuống!” Một vị nam tử trẻ tuổi nghiêm nghị trách mắng.
“Kỷ… Ngươi nói cái gì… Kỷ Hoàng?” Sắc mặt Tư Minh Lễ nhất thời đại biến. Gã đàn ông đang ngồi trên đại sảnh kia, lại chính là người đại danh đỉnh đỉnh, khống chế toàn bộ thế giới ngầm của Châu Âu… Kỷ Hoàng???
“Kỷ Hoàng, tôi đã điều tra qua, người này, từng có thù oán với Vô Ưu tiểu thư, từng thuê sát thủ giết Vô Ưu tiểu thư, chẳng qua là không thể được như ý mà thôi…” Nam tử trẻ tuổi Đoạn Phi mở miệng nói.
“Ồ…”
Nghe Đoạn Phi nói như vậy, nụ cười trên mặt Kỷ Tu Nhiễm nồng hơn mấy phần.
“Còn có một gã tên là Lưu Ảnh… Một con Bạch Hổ… Năm người lính đánh thuê, tôi đều mang về. Bọn họ đều có chút quan hệ cùng với Vô Ưu tiểu thư.” Đoạn Phi nhẹ giọng nói.
“Bạch Hổ?” Nghe vậy, Kỷ Hoàng hơi sững sờ.