Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Bất đồng cùng với trước đó, thần sắc trong hai tròng mắt này, hiện ra toàn bộ vẻ yêu dị và băng hàn, cùng Diệp Oản Oản tưởng như là hai người. Dường như, trong một cơ thể phân hóa ra làm hai nhân cách hoàn toàn bất đồng.

Lúc này, ngay dưới con mắt của mọi người, chai rượu không nắm trong tay Diệp Oản Oản, trong nháy mắt đập vào trên đầu của Lăng Hoắc. 

Một giây kế tiếp, chỉ nghe “Choang” một tiếng vang thật lớn, chai rượu không vỡ vụn, cả người Lăng Hoắc lập tức thối lui về phía sau.

Mảnh thủy tinh vụn cắt rách da thịt trên đầu Lăng Hoắc, máu tươi đỏ thẫm tí tách rơi xuống.

Một màn này, rơi vào trong mắt của Bắc Đấu và Thất Tinh, lại là vạn phần kinh ngạc.

Phong tỷ không phải là con mịa nó uống say bất tỉnh nhân sự sao…?? Như vậy mà cũng được?

“Ha…”

Bỗng nhiên, Lăng Hoắc cười khẽ một tiếng, hoàn toàn không quan tâm đến máu tươi trên trán, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: “Bạch Minh chủ… Đây là cố ý làm bộ như uống say, sau đó muốn để cho ta buông lỏng cảnh giác sao??”

Giờ phút này, hàn quang trong mắt của Diệp Oản Oản không ngừng lóe lên, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên người Lăng Hoắc ở bên cạnh. Người đàn ông này, tựa hồ nhìn có chút quen mắt… Nhưng lại khiến cho nàng vô cùng chán ghét.

Diệp Oản Oản không nhanh không chậm, từ trên lưng thành viên thành viên Không Sợ Minh đứng lên, nhìn chằm chằm Lăng Hoắc, khóe miệng hơi hơi dương lên, chợt, hướng về Lăng Hoắc ngoắc ngoắc ngón tay: “Qua đây!!”

Nghe được lời nói này, cộng thêm thần thái khinh thường và phách lối cực độ kia của Diệp Oản Oản, nụ cười trên mặt của Lăng Hoắc, cuối cùng cũng tản đi.

“Bại tướng dưới tay, ai cho ngươi lá gan, đứng trước mặt ta?” Khóe miệng Diệp Oản Oản treo lên một nụ cười lạnh như băng.

Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản nói ra câu nói này, Bắc Đấu cùng Thất Tinh hai mặt nhìn nhau một cái, trong mắt tất cả đều là sự kinh ngạc.

Mới vừa rồi không phải là đã xác nhận, nữ nhân này, cũng không phải là Minh chủ sao?

Nhưng mà, tại sao… giờ phút này, nhìn người trước mắt này, hoàn toàn giống nhau như đúc với Phong tỷ…

Cõi đời này cho dù có người có tướng mạo tương tự nhau, làm sao ngay cả khí chất cũng đều có thể giống nhau đến như vậy?

“Bạch Minh chủ! Ngữ khí vẫn là như năm đó… Cuồng vọng đến không có điểm dừng!!” Lăng Hoắc cười vang, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh, con dao găm sắc bén trong tay vung lên, trong nháy mắt hướng về hai con ngươi của Diệp Oản Oản đâm tới.

Không thể không nói, tốc độ của gã Lăng Hoắc này thật là nhanh đến cực hạn, hơn nữa lực bộc phát còn cực mạnh. Trong nháy mắt, thân hình biến mất lại lần nữa xuất hiện, cũng đã đứng ở bên cạnh Diệp Oản Oản.

“Vút!”

Dao găm từ trong tay Lăng Hoắc, trực tiếp dâm thẳng về phía Diệp Oản Oản, chỉ thấy hàn quang màu trắng hiện lên. 

Còn không đợi mọi người suy nghĩ nhiều, bàn tay cầm dao găm kia của Lăng Hoắc, đã bị Diệp Oản Oản phong khinh vân đạm chặn lại.

Hai ngón tay nhỏ dài, nắm lấy chiếc dao găm đâm tới từ bên hông của Lăng Hoắc kia.

Vô luận Lăng Hoắc giãy giụa như thế nào, dao găm vẫn đứng yên không nhúc nhích, phảng phất như hai ngón tay của nữ nhân này, chính là một ngọn núi không cách nào rung chuyển nổi.

Chợt, một âm thanh quỷ dị vang lên, mọi người liền thấy, con dao găm kia của Lăng Hoắc, trong nháy mắt bị Diệp Oản Oản bẻ gãy vụn!

Tình cảnh này, khiến cho thần sắc của đám người Tam trưởng lão Lý Tư đột nhiên biến đổi. Thần sắc mọi người, khó tin!

“Con bà nó… Phong tỷ trâu bò!” Bắc Đẩu mặt đầy kích động: “Phong tỷ, đá hắn đi, nhanh đi… Đánh cho hắn gãy vụn như con dao găm kia, để cho con chó này biết được vị trí của nó ở đâu!! Phong tỷ, chai dzồ!!”

Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn Bắc Đẩu một cái, cũng hướng về Bắc Đẩu lộ ra một nụ cười vô hình kia.

Nhìn thấy trên khuôn  mặt Diệp Oản Oản hiện ra nụ cười, Bắc Đẩu lại hơi sững sờ. Nụ cười này… Thật giống như đã từng quen biết!!

“Sao? Ngươi quá yếu rồi…” Diệp Oản Oản thu hồi lại ánh mắt, nhìn chằm chằm Lăng Hoắc gần trong gang tấc, mở miệng không thèm đếm xỉa tới.