Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

“Lên, giết chết con điếm thối này!” Lúc này, đám người Thiết Đầu Bang được Lăng Hoắc dẫn tới, trong nháy mắt bao vây lấy Diệp Oản Oản.

“Chỉ bằng các ngươi…??” Diệp Oản Oản nâng một cước lên, hung hăng đá thẳng vào bụng Lăng Hoắc.

Khuôn mặt Lăng Hoắc bởi vì sự đau đớn khó có thể dùng lời để diễn tả được, có vẻ hơi vặn vẹo, cả người giống như diều đứt dây, bị Diệp Oản Oản lại dùng một cước đạp bay ra ngoài mấy thước.

Chợt, Diệp Oản Oản chỉ dùng một ngón tay, đánh cho đám Thiết Đầu Bang lao lên đầu tiên ngã lật trên đất.

“Chỉ có chút thực lực này thôi à?” Diệp Oản Oản lắc đầu một cái, lập tức xông vào bên trong đám người.

Đám người Thiết Đầu Bang còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, đã thấy tàn ảnh lóe lên trước mặt. Chợt, thân thể phảng phất như bị một tòa núi lớn từ trên trời giáng xuống đụng trúng, một tên lại nối tiếp một tên văng ngang ra ngoài.

Tình cảnh này, khiến cho đông đảo cao tầng của Không Sợ Minh, bao gồm cả Tam trưởng lão Lý Tư ở bên trong, trợn mắt hốc mồm, khó mà tin nổi.

Nữ nhân này… Là giả mạo sao??!

“Á á á…”

Đám Thiết Đầu Bang vài giây trước còn chửi mắng gào thét, đã hóa thành tiếng kêu đầy hoảng sợ. Nữ nhân này… Là quái vật sao!?

“Bạch Phong!! Ta muốn ngươi chết!!” Bỗng nhiên, gã đàn ông đầu đinh Lăng Hoắc lần nữa đứng dậy, hướng về Diệp Oản Oản lao như bay tới.

“Quỳ xuống cho ta!” Cơ hồ chỉ trong chốc lát, Diệp Oản Oản tung một chưởng đánh vào sau ót của Lăng Hoắc.

Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, chỉ nghe rầm một tiếng, Lăng Hoắc đột nhiên quỳ sụp xuống đất.

“Hoắc gia!”

Nhìn thấy Lăng Hoắc bị nữ nhân y như quái vật trước mặt này trong nháy mắt thu thập, không ít thành viên Thiết Đầu Bang muốn tiến lên trước giúp Lăng Hoắc một tay.

Nhưng mà, còn chưa đợi những thành viên Thiết Đầu Bang kia kịp có hành động, một ánh mắt của Diệp Oản Oản đã đảo tới.

Đám người Thiết Đầu Bang bị ánh mắt Diệp Oản Oản đảo qua, thân thể khẽ run lên, nhất thời câm như hến, không dám còn có bất kỳ động tác gì nữa.

“Bạch Phong…!” Lăng Hoắc nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thần sắc ung dung đã hoàn toàn biến mất, trên khuôn mặt bị thay thế bởi một vẻ âm độc.

Lăng Hoắc vốn còn định giãy giụa đứng dậy, nhưng mà cánh tay trái của Diệp Oản Oản đã nhẹ nhàng khoác lên trên vai của Lăng Hoắc, vô luận Lăng Hoắc có động tác như thế nào cũng đều không công, căn bản là không có cách từ trong lòng bàn tay của Diệp Oản Oản thoát ra được khỏi sự trói buộc.

“Ngươi… Quá yếu rồi!” Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên, treo vòng quanh một nụ cười khó hiểu, nhìn chằm chằm Lăng Hoắc đang cắn răng nghiến lợi, tà mị cười một tiếng.

“Bạch Phong! Ngươi đừng quá kiêu ngạo! Ngươi sớm muộn sẽ rơi vào trong tay ta…” Lăng Hoắc ngữ khí âm độc hung tàn.

Lăng Hoắc vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản nâng lên một cước, trong nháy mắt đá mạnh ở trên đầu Lăng Hoắc.

Chỉ nghe “Uỳnh” một tiếng vang thật lớn, Lăng Hoắc như một tờ giấy mỏng giữa cuồng phong bão táp, trong nháy mắt văng ra sau mấy thước.

Sau khi Lăng Hoắc nặng nề rơi xuống, cả người cũng đã hoàn toàn chết ngất tại chỗ, cũng không còn có động tĩnh gì.

“Á á á…”

Thấy Lăng Hoắc bị Không Sợ Minh Chủ một cước đá bất tỉnh, đám người Thiết Đầu Bang còn lại, thân thể run rẩy. Không Sợ Minh Chủ này… Thật sự là con người sao?

Tam trưởng lão Lý Tư khó tin nhìn về phía Diệp Oản Oản. Từng chiêu từng thức một mới vừa rồi Diệp Oản Oản thi triển, đều là tuyệt học mà Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong tự nghĩ ra…

Với thực lực của gã Lăng Hoắc này mà nói, lại có thể bị nữ nhân này đánh cho một trận y như bao cát? Lăng Hoắc ở trong tay cô ta, căn bản là không hề có chút sức đánh trả nào!

Thần sắc chúng cao tầng Không Sợ Minh vạn phần khiếp sợ. Chuyện này… con mịa nó!! Là ai nói Không Sợ Minh Chủ của bọn họ là giả…là giả mạo?

Nhìn lại cái con ả Lương Lệ Hoa kia, đã sớm thừa dịp loạn lạc thoát ly khỏi Không Sợ Minh, không còn thấy bóng dáng.

“Chuyện này… Chẳng lẽ… Cô ta… Cô ta thật sự là Không Sợ Minh Chủ?? Là Bạch Phong!!” Tam trưởng lão Lý Tư thần sắc rung động.