*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sil

A Viên ngơ ngác, lòng mừng rỡ, căng thẳng lắp ba lắp bắp: “Tư, Tư thiện đang nói, nói với nô tỳ sao?”

Người ở ngự tiền đi theo cũng liếc mắt nhìn nhau, biểu cảm không thể tin nổi.

Liễu Tòng Trân nhìn thiếu nữ xinh đẹp, tinh xảo trước mắt, nhíu mày: “Lần trước gặp cô còn rất thông minh hoạt bát cơ mà, tại sao bây giờ lại nói lắp rồi?” Sớm biết vậy thì sẽ không đáp ứng…

“không không không, nô tỳ chỉ là vui mừng quá, hơi căng thẳng thôi.” A Viên sợ ngài ấy đổi ý, vội giải thích, mồm miệng rõ ràng rất lanh lợi.

Liễu Tòng Trân đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắc vô cùng phấn khích trước mặt, lòng vô cùng khó hiểu: Đúng là xinh đẹp thật, nếu lại qua mấy năm, lớn lên nữa, chỉ sợ cũng trở thành số một số hai trong Yến Kinh… Nhưng hôm nay mình nhìn thế nào cũng thấy chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, đừng nói là Hoàng Thượng thích nàng ấy chứ?

“Tư thiện?” A Viên thấy sau một lúc lâu ngài ấy cũng không hề lên tiếng liền cẩn thận gọi một tiếng.

Liễu Tòng Trân tập trung trở lại, thấy tiểu nha đầu kia đang nhìn mình đầy mong chờ, sợ mình đổi ý. Nàng nhìn vẻ nhu nhược kia, lòng liền mềm nhũn, dường như vừa ngộ ra điều gì, Liễu Tòng Trân liền ung dung nói: “Từ ngày mai, cô hãy đi theo ta đi.”

“Dạ!” Giọng nói của A Viên rõ ràng, trong trẻo, nốt ruồi son nơi mi tâm như đang nhảy lên vui sướng, cả người trở xinh đẹp đáng yêu, tươi tắn giống như một đoá hoa.

“Được rồi, các cô đi dọn đồ đi, đến lúc chuẩn bị bữa trưa cho Hoàng Thượng rồi.”

“Dạ.”

Các cung nữ mang giọng nói mềm mại, thánh thót như tiếng chuông bạc, Điện Dưỡng Tâm từ trước đến nay vốn luôn trang nghiêm như một đầm nước khi một cục đá vừa rơi vào, mặt nước không một gợn sóng như mặt gương một lúc sau liền sinh động lên.

Liễu Tòng Trân đi vào Thượng Thiện Phòng, những tưởng chuẩn bị vội vã sẽ khó tránh khỏi sẽ chỗ không được chu toàn, lại không ngờ được Thiện Phòng này không hề so ra kém Thượng Thực Cục một chút nào.

Nàng quay đầu lại nhìn A Viên, thầm nghĩ trong lòng: Hoàng Thượng quả nhiên vì nàng mà tốn rất nhiều tâm tư.

“A Viên, Trình Tầm, Diêu Uẩn An, ba cô đã vào cung được ba năm, theo lời của Sở Thượng thực thì cũng xem như xuất sắc nhất trong đợt đó.” Liễu Tòng Trân ánh mắt sắc sảo, từ từ quét qua rồi dừng lại, nói: “Điểm tâm cho bữa trưa hôm nay giao cho các cô, mỗi người làm một món, cũng tiện làm mẫu cho các cung nữ phía dưới luôn.”

“Tuân lệnh.”

Ba người cung kính vén áo thi lễ, mỗi người bắt đầu tự chuẩn bị.

A Viên thấy một vòng Sơn tra* đang treo ở một bên, vừa muốn đưa tay đi lấy đã bị một người gọi lại: “Nữ Quan tỷ tỷ, Sơn trà này là ta đặt ở đây lúc trước…” một tiểu thái giám hơi khó xử, nói:” Thứ này chua lắm, e là Hoàng Thượng ăn không quen, chẳng may ngài trình lên mà Hoàng Thượng lại không thích thì ngài sẽ bị mắng đấy.”

*) Sơn tra: (hay Sơn trà), hay còn được gọi là quả táo gai, được người dân Trung Quốc và một số nước vùng Châu Á rất ưa chuộng. Quả này có tác dụng giảm mỡ máu, chống lão hóa, phòng ngừa bệnh tim mạch do có hàm lượng vitamin cao, giàu ca-rô-ten và canxi… Sơn trà là loại cây chỉ có ở Trung Quốc. Nó là một loại quả vừa để ăn vừa để làm thuốc, giàu dinh dưỡng, kiện tì khai vị. Tuy ở các nước khác cũng có trồng nhưng chủ yếu chỉ để làm hàng rào hoặc để làm cảnh.

IMG(Nguồn: )

“không đâu, làm thành món Bánh sơn tra* thì ăn ngon lắm đấy!” A Viên nhìn một tiểu thái giám gầy khô ở phía sau, nhỏ giọng nói: “Em cứ đem quả Sơn trà cho ta, ta làm xong rồi để dành cho em một ít.”

*) Bánh sơn tra: Làm từ quả Sơn tra, đường phèn, và các nguyên liệu khác.

IMG(Nguồn: )

“Vị “thần tiên tỷ tỷ”* này, ngài đến từ đâu vậy!” Tiểu thái giám khẽ cười, mắt híp lại thành một đường, cũng không cần A Viên tự động tay mà thoải mái cầm xuống đưa cho nàng: “Nữ Quan tỷ tỷ, từng này có đủ không ? không đủ thì để ta lại hái cho ngài một ít nữa!”

*) “Thần tiên tỷ tỷ”: trích từ tiểu thuyết “ Thiên long bát bộ” của Kim Dung, chỉ người mang dung mạo mỹ miều, khí chất thanh thuần thoát tục.

(Nguồn: )

A Viên hơi ngạc nhiên: “Trong nơi cung cũng có cây Sơn tra sao?”

“Tất nhiên là có, chẳng qua là nơi hẻo lánh, không có người qua lại.” Tên thái giám kia cười nói.

“Vậy hôm nay em nếm thử xem, nếu thích thì ta lại làm cho ngươi một ít.” A Viên rửa Sơn tra, đôi mắt tràn đầy ý cười.

Tên thái giám kia tỏ vẻ cảm kích, khóe mắt gợi lên nước mắt: “Nữ Quan tỷ tỷ, ngài, ngài tốt quá!”

A Viên vừa cắt Sơn tra bỏ hạt vừa cười tủm tỉm, nói: “Em không lớn hơn bao nhiêu so với các muội muội trong nhà tha, thấy em, ta lại nhớ tới mấy đứa bé lanh lợi kia, ta cũng muốn tích phúc cho chúng nó.”

Tiểu thái giám cay mũi, lại nhớ đến tỷ tỷ đã bán mình vào Cung, yên lặng ra ngoài lau nước mắt.

A Viên sơ chế xong Sơn cha, để vào nồi đất bên cạnh, đổ vào một lượng vừa phải đường phèn* cùng đường mạch nha**, đun nhỏ lửa. Nàng kiên nhẫn từ từ dùng xẻng khuấy vòng tròn, đợi sơn tra mềm lại rồi dùng lực dầm nhừ thịt quả. Đợi hỗn hợp Sơn tra đã cô đặc lại là gần xong rồi. A Viên tìm một cái chén, đổ hỗn hợp ra ngoài, vô cùng tỉ mỉ lau sạch phần ngoài rồi bưng ra ngoài.

*) Đường phèn: Đường phèn là loại đường sac-ca-rô-zơ ở dạng kết tinh, thường có dạng rắn như phèn nên được gọi là đường phèn. Ở tỉnh Quảng Ngãi, Việt Nam, người ta sản xuất đường phèn bằng cách “rút” mật mía trong 12 giờ đồng hồ.

IMG(Nguồn: )

**) Đường mạch nha: (Tên gọi khác: Kẹo mạ, di đường, đường nha, kẹo nha, mạch nha, Kẹo mầm) Loại kẹo đường này có độ dẻo nhưng không dai, màu vàng sậm, vị ngọt thanh, thơm ngon mùi nếp.

IMG(Nguồn: )

Mùa này còn hơi se se lạnh, nàng sợ đông không nhanh lại cố ý sai người ta múc một thùng nước giếng lạnh như băng, ngâm chén ở bên trong.

Đợi hơn một canh giờ (=2h), bữa trưa đã sắp chuẩn bị xong, món Bánh sơn tra cũng đã đông đặc lại gần hết.

A Viên cắt thành từng miếng nhỏ, đặt trong cái mâm màu xanh ngọc mang hình lá sen, một đậm một nhạt, kết hợp nhau càng làm tôn lên giống như một đóa hoa kiều diễm như lửa vậy, trông cực kỳ đẹp mặt.

Liễu Tòng Trân nhìn món Bánh sơn tra của A Viên, món bánh Luân Giáo* của Trình Tầm và món Bánh Cuốn Hạt Thông trộn với Sữa** của Diêu Uẩn An, nàng đi tới trước mặt A Viên nhìn, sau một lúc lâu mới nói: “Món điểm tâm này rất mới lạ, là mùi Sơn tra thì phải.”

*) Bánh Luân Giáo:

IMG(Nguồn: )

**) Bánh cuốn hạt thông trộn với sữa:

IMG(Nguồn: )

“Dạ thưa Tư thiện, Sơn tra cũng không phải vật quý hiếm gì, dân chúng cũng có thể ăn được, cho nên những cửa hàng điểm tâm ở dân gian liền nghĩ cách làm món điểm tâm từ Sơn tra này.”

“Đây đều là thức ăn bình dân, sao Hoàng Thượng có thể để mắt đến được?” một cung nữ ở phía sau hừ lạnh một tiếng, giọng nói tràn ngập nét khinh thường.

“Sơn tra có thể bổ tỳ vị*, khai vị**, cũng có thể tiêu thực, không cần biết ăn trước hay sau khi dùng bữa đều là thực phẩm bổ dưỡng cho thân thể.” A Viên quay đầu lại liếc qua cung nữ kia, chậm rãi nói: “Sở Thượng thực đã từng nói, mỹ thực không phân biệt giàu sang hay hèn kém, không phải món Đậu phụ vàng*** cũng từng là món điểm tâm được đầu bếp dân gian nghiên cứu ra mà hiện nay vẫn luôn là món ăn quen thuộc trên bàn ăn của người hiển quý sao?”

*) Tỳ vị: Tỳ đóng vai trò quan trọng đối với tế bào hồng cầu và hệ miễn dịch. Nó đóng vai trò như một bộ lọc máu. Nó có thể loại bỏ tế bào hồng cầu già và chứa máu dự trữ. Nó cũng có thể tái chế sắt từ những hồng cầu đã bỏ đi.

(Nguồn: )

**) Khai vị: Biện pháp trợ giúp cho hệ tiêu hóa, tăng cảm giác thèm ăn

(Nguồn: )

***) Đậu phụ vàng: Món ăn dân gian sau được cải biến thành đồ ăn trong Cung đình thời nhà Thanh.

IMG(Nguồn: )

“cô…”

“cô cái gì? không có quy củ.” Liễu Tòng Trân lạnh lùng liếc mắt qua đám cung nhân hoặc ghen tị hoặc không phục phía sau, nghiêm túc nói: “Nay Thượng Thiện phòng này là do ta phụ trách, các ngươi nếu đã móc nối quan hệ để tới đây thì phải tuân thủ quy định của ta. Ở nơi đây, tất cả đều thu hết cái tính xấu kiêu căng ngạo mạn vì gia thế tốt toàn bộ cho ta, nếu không thì đi từ nơi nào liền cút về nơi đó đi !”

Liễu Tòng Trân nhìn Dương Kỳ, cung nữ vóc người cao gầy, đôi mắt hạnh má đào mặt tràn đầy không phục kia, khẽ cười một tiếng: “Cũng đừng nói các người tiến cung trước nên nhìn thấy các cô ấy thăng vị phân lên làm nữ quan mà không phục. Nếu ta mà là các người, rõ ràng công trạng so với các cô ấy còn nhiều hơn mà vẫn không thăng lên làm nữ quan được, ta nhất định sẽ cảm thấy mặt mũi của tám đời tổ tông* đều mất hết.”

*) Tám đời tổ tông (Bát đại tổ tông): chỉ tổ tiên (tất tần tật)

A Viên lén nhìn sang Liễu Tư thiện biểu cảm nghiêm túc, chỉ cảm thấy sau lưng ghim rất nhiều mũi tên nhọn, bản thân cũng sắp bị đâm thành bia rồi. Nàng tuy hơi sợ hãi trong lòng, nhưng nếu vừa rồi mình không bác bỏ thì không thể lập uy được, về sau chẳng phải thành người mà ai cũng có thể ức hiếp được?

A Viên thở sâu một hơi, lưng thẳng lên, đôi mắt trong veo như mặt nước lộ ra sự kiên quyết: Mình không thể Thôi Điển thiện thất vọng được.

“Được rồi, mang đến Ngự tiền đi.” Liễu Tòng Trân từ từ đi ra Thiện phòng.

Các cung nữ thấy Liễu Tư thiện đi rồi, số ít người không phục lại lộ nguyên hình. Các nàng ta xì xào bàn tán, mang hàm ý cười trên nỗi đau của người khác.

“Cứ chờ xem! Hoàng Thượng chắc động đũa vào cũng chẳng thèm nữa là!”

“nói thì dễ như vậy, Hoàng Thượng là ai chứ? Từ nhỏ đã quen Cẩm y ngọc thực*, sao lại có thể để ý đến mấy thứ thô bỉ này chứ!”

*) Cẩm y ngọc thực: Hình dung cuộc sống xa hoa, phú quý.

“Ta cược với cô 1 lượng bạc*, cái món Bánh sơn tra gì đó của cô ta, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ trả về mà không động một miếng nào!”

*) một lượng bạc = 2,3 – 7,5 triệu VNĐ (oh shit!)

(Nguồn: )

“Ta đặt 1 lượng bạc! Cược bị trả về!”

“Ta Cược 10 lượng bạc, Hoàng Thượng sẽ ăn sạch món điểm tâm của A Viên!”

Cánh tay Dương Kỳ hạ xuống, chỉ thấy một bàn tay trắng nõn đang đặt một cái hà bao tinh xảo vào lòng bàn tay của mình. Nàng ta ngẩng đầu lên, thấy Diêu Uẩn An đang yên lặng nhìn mình.

“cô chấp nhặt với mấy người kia làm gì chứ!” A Viên một tay kéo Diêu Uẩn An lại, muốn đưa tay cầm 10 lượng bạc kia về.

“Sao thế? Chịu thua sao?” Dương kỳ nhếch mi, nói.

“A Viên, Bất chưng man đầu tranh khẩu khí*!” Diêu Uẩn An hừ lạnh một tiếng, kéo A Viên quay người rời đi.

*) Bất chưng man đầu tranh khẩu khí: Trích từ câu “Mại liễu mạch tử mãi chưng lung, bất chưng man đầu tranh khẩu khí” lưu truyền trong dân gian, ý chỉ làm người cần phải tự tin vào bản thân. Toàn bộ câu nói của Diêu Uẩn An có nghĩa là: Người ta càng tin cô (A Viên) không làm được thì cô càng phải làm cho tốt.

(Nguồn: )

******

“A Viên như thế nào rồi?” Tề Uyên vừa thấy Ngụy Toàn đã hỏi A Viên ngay câu đầu tiên.

Ngụy Toàn híp mắt cười, nếu có cái đuôi phía sau thì chắc hẳn đã dựng ngược lên rồi: “Dạ Thưa hoàng thượng, theo như nô tài bí mật quan sát được, cô nương A Viên đang vô cùng, còn nói đùa với một tên tiểu thái giám cơ mà, quen biết khi xin ăn, không hề sợ hãi chút nào.”

“Tiểu thái giám?” Tề Uyên nhíu mày, trong lòng hơi bất mãn.

Ngụy Toàn nhìn biểu cảm của hắn, biết điều im lặng cúi đầu.

Tề Uyên nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, ánh mắt đột nhiên bị thu hút bởi đĩa điểm tâm tinh xảo màu đỏ trên bàn: “Đó là A Viên làm sao?”

Ngụy Toàn nhìn một lúc rồi bê đĩa Bánh sơn tra tới: “Hoàng Thượng thật tinh mắt, đây đúng là món cô nương làm.”

Tề Uyên khẽ cười: “Cũng chỉ có nàng mới có thể làm ra mấy món mới lại này.” Dứt lời liền yên lặng xúc lên ăn một miếng, vị chua chua ngòn ngọt mềm mại đến là ngon miệng. A Viên không nghiền nhuyễn hết Sơn tra, miệng vẫn có thể nếm ra vị thịt quả chua ngọt. Ăn với một tầng mỏng đường cát, kết cấu càng trở nên phong phú.

Yên lặng ăn sạch sẽ món Bánh sơn tra trên đĩa, Tề Uyên liếc mắt thản nhiên nhìn về phía Ngụy Toàn: “Xong rồi biết phải làm như nào chưa?”

“Nô tài đã biết.” Ngụy Toàn híp mắt cười.

******

“Món Bánh sơn tra này là ai làm đây?” Ngụy Toàn thảnh thơi đi đến Thượng Thiện phòng, tươi cười, vẻ mặt hiền hòa.

Liễu Tòng Trân nhìn thoáng qua A Viên, đột nhiên hiểu được Hoàng Thượng đây là đang chống lưng cho nàng ấy bèn đưa tay ra chỉ: “Chính là cô ấy làm, là nữ quan bên người của ta, tên là A Viên.”

Ngụy Toàn cười ha hả, nói: “Hoàng Thượng nói món điểm tâm này của cô làm vô cùng tốt, sau này hững món điểm tâm cứ giao cho cô.”

Chỉ một lúc sau, đã vang lên tiếng bàn tán không dứt trong phòng, có hâm mộ, có ghen tị, biểu cảm của Dương Kỳ lại càng khó coi.

A Viên sững sờ, trong một lúc lại không phản ứng kịp, phải đến khi Trình Tầm đẩy mình, nàng mới tỉnh lại: “Tuân lệnh.”

Đợi người đi rồi, Diêu Uẩn An mới đi đến trước mặt Dương Kỳ, hất cằm, nói: “Ta thắng, mau đưa bạc cho ta đi.”

Dương Kỳ đưa bạc ném cho nàng ấy, xoay người vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Diêu Uẩn An chia một nửa số bạc trong tay cho A Viên, nàng ấy nhìn số bạc trong tay, không nhịn được cười ra tiếng: “Cứ thế thì chúng ta sẽ phát tài rồi.”

Buổi chiều, nàng đang đi vào phòng đột nhiên nghe thấy ba tiếng “Cúc cu” quen thuộc kia, sợ tới mức hồn xiêu phách lạc.

“Hôm qua không phải nói rõ là ngày mai đừng đến nữa sao?” A Viên vội kéo người đi, trong lòng ngàn lần cầu nguyện móng không có ai nhìn thấy họ.

Tề Uyên nhìn nốt ruồi son ở mi tâm của nàng, ánh mắt dần trầm xuống, thản nhiên nói: “Nhớ cô…”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

A Viên: Ai đen (hắc) cơ?

Cúc Cu: (Cười) Hắc hắc!