Cuối tháng 3, lạnh lẽo vẫn chưa qua, chỉ có vài tia ấm áp kéo tới. Ban đêm cũng như vậy.
Khi kim đồng hồ chỉ 0 giờ, rốt cục Tần Cần cũng được sờ tới cái điện thoại di động, gọi vào dãy số điện thoại của cô bạn thân Lộ Ký Thu, mở miệng ra đã nói. “Ký Thu, tớ hết chịu nổi rồi.”
Vừa dứt lời, Lộ Ký Thu ở đầu bên kia bắt đầu nói dông nói dài, thậm chí còn lôi cả chuyện hai tháng trước ra nói.
“…Bây giờ biết đau rồi à? Bảo cậu đi khám cậu không đi.”
Tần Cần lăn qua lộ lại trên giường, nói năng không rõ. “Đến giờ này rồi mà cậu còn nói những lời thừa thãi như thế.”
“Rồi rồi, cách liên lạc với bác sĩ Hứa tớ đã gửi qua cho cậu rồi, ngày mai mày ngoan ngoãn tới khám đi.” Lộ Ký Thu quan tâm nói.
“Ừ, biết rồi.” Tần Cần sờ lên gò má trái bị sưng của mình. “Rồi rồi, cậu đi ghi hình chương trình đi.”
Lộ Ký Thu là nghệ sĩ đang hot bây giờ, hiện tại đang ghi hình một chương trình thực tế.
Tần Cần không tiện nói chuyện nhiều với cô nàng, vội vã nói mấy câu đã cúp điện thoại, đưa tay với thuốc giảm đau trên giường, đổ hai lần mới nhận ra đã hết từ lâu rồi.
Thôi, kệ mẹ nó đi.
Xoay người nằm sấp xuống giường, ngủ một giấc, khi tỉnh lại vẫn chưa tới 2 giờ sáng.
Cầm điện thoại di động ngơ ngẩn tới nhà bếp, mở tủ lạnh ra tìm khay đá, bỏ hai ba cục đá lạnh xuyên tim vào trong miệng, sau đó mới về phòng khách.
Mới đặt mông xuống, điện thoại di động đã vang lên – Là thằng anh họ Tần Phóng nhà cô.
“Ở đâu đấy? Sao không thấy mày trong quán bar?”
Ngoại trừ giọng nói của Tần Phóng, trong điện thoại còn có cả tiếng nhạc trong bar.
Tần Cần xoa xoa đôi mắt, nói không rõ ràng. “Hôm nay em đau răng, không tới.”
Mọi hôm cô đợi quán bar đóng cửa rồi mới về nhà.
“Lại đau răng rồi? Anh nói mày bao nhiêu lần rồi, mai đi tới chỗ bạn anh…”
Biết Tần Phóng lại bắt đầu nói liên miên, Tần Cần vội vàng hô ngừng. “Thôi thôi thôi, Ký Thu đã cho em địa chỉ của một phòng khám, ngày mai em chắc chắn sẽ tới đó.”
Tần Phóng nghe xong cũng không nói nữa.
“Ê này, hôm nay Miên nhi có tới tìm mày không?”
“Không tới, anh lại khiến Tiểu Miên nhi tức giận?” Tần Cần mới nghĩ tới đã bật cười.
“Được rồi được rồi, cúp máy đây.”
Tần Phóng vội vã cúp điện thoại.
Tần Cân ôm má trái thầm cười cái thằng anh này, mới vừa định để điện thoại xuống đã thấy tin nhắn Lộ Ký Thu gửi tới.
[Phòng khám nha khoa Khang Trì – Bác sĩ Hứa, số điện thoại 15277xxxxxx]
Nhìn cái tên này, cảm giác có chút quen, chắc là Ký Thu đã từng nhắc tới người này với cô.
Tần Cần ném điện thoại di động qua một bên, làm ổ trên salon mãi nhưng không ngủ được, lăn qua lộn lại, không thể làm gì khác hơn, đành chơi game trên điện thoại.
Chịu đựng tới bảy rưỡi sáng, rèm cửa sổ cũng không thèm kéo, ánh nắng len qua kẽ hở chiếu vào trong phòng.
Tần Cần giơ tay lên ngăn ánh mặt trời, cô ít khi dậy sớm như vậy. Duỗi người một cái, chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, khoác cái áo ca bồi vào, đội mũ bảo hiểm đặc biệt của mình, nhanh chóng đi xuống lầu.
Đứa con trai bảo bối “Hắc Tử” của cô đang đứng ở nơi dễ thấy trong bãi đỗ xe, thân xe đen có hai dấu chéo màu đỏ, là ký hiệu tên Tần Cần được thiết kế tối giản.
Hắc Tử đen sì giống như cái mũ bảo hiểm cô đang cầm trên tay.
Leo lên xe, đội mũ bảo hiểm xong, tiếng động cơ ầm ĩ vang lên, Tần Cần lái xe ra khỏi bãi đỗ.
…
Bây giờ đang là giờ cao điểm, người nào người nấy cũng đi làm, Tần Cần đi vòng qua cầu vượt, khi chạy xe tới phòng khám nha khoa Khang Trì, vườn vặn 8:40 phút.
Cởi mũ bảo hiểm ra, đâu tiên Tần Cần liếc nhìn một vòng cái phòng khám bệnh, ừm, trang trí xem như ưa nhìn.
Bác sĩ Hứa ở đây hay khám răng cho Lộ Ký Thu, năng lực nghiệp vụ chắc là rất xuất sắc.
Để “Hắc Tử” ở một vị trí bên cửa, Tần Cần ôm nón bảo hiểm vào trong ngực, không kịp quan sát kỹ cái phòng khám này đã sải bước lên bậc tam cấp, đẩy cửa kính ra.
[Tinh tinh]
Tiếng chuông reo ngoài cửa kêu lên, Tần Cần đi tới quầy lễ tân nhưng không thấy nhân viên nào ra tiếp đón mình.
Còn chưa nghi ngờ đã nghe được tiếng bước chân và một giọng nam…dễ nghe vang lên sau lưng mình.
“Y tá Lưu, bình Iodine Glycerol ở phòng số 1 [1] đã thấy đáy rồi kìa, cái bình nước sạch đã vơi đi một nửa, sao không bổ sung?”
[1] Thuốc sát khuẩn
“Bác sĩ Hứa, hôm qua là y tá Điền…”
“Tôi chỉ biết mới rồi tôi kiểm tra, mọi thứ đều không đầy đủ.”
Tần Cần lặng lẽ xoay người nhìn, thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng vừa đi vừa nói, vừa cúi đầu xem tài liệu trong tay.
Không khéo lắm, Tần Cần lại mắt đối mắt với y tá Lưu bên cạnh anh.
“Xin chào? Tôi có thể giúp gì cho cô?”
Nghe tiếng, bác sĩ kia cũng ngẩng đầu lên.
Bỗng nhiên lỡ va phải anh mắt của anh, tim Tần Cần chậm một nhịp, lập tức ngó nghiêng sang chỗ khác. “Tôi tới khám răng.”
Y tá Lưu vội tới quầy lễ tân, nhìn lịch hẹn trước hôm nay.
“Xin hỏi cô hẹn mấy giờ? Tôi thấy ở đây, người khám sớm nhất cũng mười rưỡi mới tới.”
Tần Cần há miệng, nhẹ nói. “Là Lộ Ký Thu bảo tôi tới đây, bảo tôi tìm Hứa…”
Chưa nói xong, người đứng phía sau cô đã lên tiếng. “Để cô ấy đăng ký đi.”
Y tá Lưu hơi sửng sốt, lập tức nói. “À, được.”
Tần Cần nhận mẫu đăng ký, nghiêng đầu qua thấy người đàn ông đi vào một phòng bệnh, biển trên cửa có ghi – Bác sĩ trưởng Hứa Trì.
Thì ra người đàn ông quen mắt này chính là Hứa Trì.
Tần Cần điền xong mẫu đăng ký, sau khi đưa cho y tá Lưu, cô được đưa tới phòng khám bệnh.
Y tá Lưu đặt đơn đăng ký bên cạnh bàn bác sĩ Hứa, cúi đầu rời khỏi phòng.
Mới ra khỏi phòng đã bị y tá Điền kéo lại.
“Chị Lỵ Lỵ, sao bệnh nhân tới sớm vậy?” Điền Vi vừa cởi áo khoác vừa tò mò hỏi.
Lưu Lỵ Lỵ đi theo cô ta tới phòng thay quần áo, nhún vai nói. “Ai biết được, rõ ràng 9 giờ mới mở cửa, bây giờ mới 8:40, nhưng cô gái kia là cô Lộ giới thiệu tới đây, chắc cũng quen với bác sĩ Hứa.”
Điền Vi gật đầu, có một số trường hợp bác sĩ Hứa cũng khám trước giờ làm việc mà, không có gì kỳ lạ cả.
“Em đấy, nhanh thay quần áo rồi tới phòng số 1 thêm thuốc đi.”
…
Trong phòng khám bệnh, bầu không khí có hơi xấu hổ.
Tần Cần đứng một chỗ, mất tự nhiên sờ lên cổ mình, chuyện cô đi khám răng không phải là lần đầu tiên, nhưng khi còn bé, người khám cho cô là những bác sĩ lớn tuổi…nào như hôm nay.
“Ngồi đi.”
Hứa Trì chỉ ngón tay lên ghế nha khoa, ý bảo cô ngồi xuống.
Tần Cần ho nhẹ một tiếng, để mũ bảo hiểm lên bàn, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế nha hoa.
Hứa Trì cúi đầu nhìn giấy đăng ký trong tay, ánh mắt nhìn nét chữ mềm mại của cô.
“Em đã đau một hai tháng này rồi? Uống hết thuốc giảm đau?” Hứa Trì ngẩng đầu nhìn cô.
Tần Cần chớp mắt, bỗng nhiên chột dạ, nói. “Đúng, đúng.”
“Sao hôm nay lại tới đây?”
“Vì hết thuốc giảm đau rồi.” Tần Cần cây ngay không sợ chết đứng.
Ánh mắt Hứa Trì tối sầm lại, mím môi để giấy đăng ký lên bàn.
Xoay người lại ngồi cạnh cô, đeo găng tay lên. “Há miệng ra tôi kiểm tra một chút.”
Tần Cần tựa trên ghế nha khoa, đột nhiên sợ hãi. “Nhổ răng sao?”
“Tôi xem rồi mới trả lời em được.” Hứa Trì đeo khẩu trang y tế, lạnh nhạt nói.
[cạch-]
Đèn trên đỉnh đầu đã sáng, chiếu lên ánh mắt cực nóng của anh.
Chị Tần Cần thường ngày oai phong rung trời chuyển đất hôm nay lại giống như con dê đợi làm thịt, dưới bàn tay của đồ tể đẹp trai, nhát tới nỗi không dám…mở miệng.
“Tần Cần, em không mở miệng tôi không khám được.” Bác sĩ Hứa đột nhiên lên tiếng, giọng nói bất đắc dĩ.
Tần Cần giật mình, một lần mà anh đã gọi đúng tên cô. Rất nhiều người cho rằng Cần của cô phát âm là “cần” trong “rụt rè” [2], thực ra cô là Tần Cần, tên họ đồng âm. [3]
[2] 矜持 / jīnchí/: rụt rè, mất tự nhiên,…
[3] 秦矜 / qínqín /: Tần Cần (Cần trong tên của chị)
Tần Cần nhìn đôi mắt phía trên khẩu trang của anh, sững sờ một lát.
Hứa Trì cũng ý thức được bản thân bỗng nhiên gọi tên cô, dời mắt đi, nói. “Dù có nhổ răng nhưng cũng không nhổ hôm nay được đâu.”
Tần Cần thu mắt lại, nuối một ngụm nước miếng rồi ngoan ngoãn há miệng ra.
Khi anh ghé sát lại nhìn mình, khuôn mặt anh đã hấp dẫn tất cả lực chú ý của cô. Con ngươi anh sâu thẳm, khúc xạ ra ánh sáng nhạt. Không hiểu sao Tần Cần lại cảm thấy ngượng ngùng, nhắm mắt lại, xem răng quan trọng hơn!
…
“Em mọc răng khôn rồi.”
Tần Cần ngẩn người, mở mắt ra, câu đầu tiên hỏi anh chính là. “Phải…phải nhổ sao?”
“Đầu tiên phải chụp X- Quang răng đã, xem có vấn đề gì khác không rồi tính tiếp.” Hứa Trì tháo khẩu trang xuống, đứng dậy viết vài chữ lên đơn đăng ký của cô.
Tần Cần đứng dậy theo, miệng mở lâu tới giờ vẫn chưa ngậm lại được. “Là do răng khôn tôi mọc dài nên mới đau phải không?”
Hứa Trì tháo găng tay, nhìn khuôn mặt dễ thương khi cô há miệng, khóe môi anh nhếch lên, tự tay giúp cô khép miệng lại.
“Răng khôn quá dài nên khiến lợi bị nhiễm trùng, hơn nữa em lại thích nhai đá nên gây ê buốt răng.” Hứa Trễ chỉ vào đơn đăng ký, phần cô viết ở ô “Thói quen giảm đau”.
[cộc cộc -]
Bên ngoài cửa vang lên giọng nói của bác sĩ Lưu. “Bác sĩ Hứa, bác sĩ Trương Bằng tới.”
Hứa Trì đi tới cửa phòng khám, tự tay mở cửa ra, quay đầu bảo Tần Cần. “Em đi chụp X-quang răng với y tá Lưu đi, lát nữa về đây.”
Y tá Lưu đứng ở cửa sửng sốt một lát, lặng lẽ đánh giá hai người, hôm nay trực giác nói cho cô ta biết, bác sĩ Hứa có hơi kỳ lạ!
…
Khi Tần Cần đi chụp X-quang răng [4], Hứa Trì ngồi trong phòng đợi cô, ánh mắt đảo qua cái mũ bảo hiểm cô để trên bàn.
Tần Cần.
Hứa Trì cong môi, ý cười lan tràn.
Gặp cô ở đây, ngoài dự định của anh.
___
Tần Cần cầm phim chụp X-quang quay về phòng. Sự thật chứng minh, cô không chỉ có một cái răng khôn dài ra, răng bên kia cũng nóng lòng muốn dậy rồi.
Nhưng cái răng khôn bên kia vẫn chưa ló đầu ra, Hứa Trì cũng không bảo nhổ ngay bây giờ.
“Nếu như em muốn nhổ ngay bây giờ, đầu tiên phải mở lợi ra, ảnh hưởng tới việc ăn uống…”
Hứa Trì chưa nói hết, Tần Cần đã ngắt lời anh. “Nghe lời anh, bây giờ không nhổ.
Mới nghe nhổ răng đã thấy run người, cô vẫn là nên chờ vài hôm nữa.
Nhưng nghĩ tới chuyện bây giờ Tần Cần vẫn đau răng, Hứa Trì dùng dung dịch Oxi già và nước muốn sinh lý để rửa quanh lợi cho cô, bôi thuốc tiêu viêm.
“Bây giờ răng khôn vẫn chưa mọc, trước tiên…”
Tần Cần giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn nghe tất cả lời nhắc nhở của bác sĩ, cộng thêm cả một câu quan trọng…
“Mấy hôm nữa nhớ tới kiểm tra lại.”
“Mấy hôm nữa?” Tần Cần nghi ngờ.
“Hôm nay là thứ 5, thứ hai em tới đây đi.” Hứa Trì thuận miệng nói một hôm nào đó, tránh tầm mắt của cô, sợ cô lại hỏi thêm. “Nên tới đây vào buổi trưa, buổi chiều tôi còn phải khám cho những bệnh nhân khác nữa.”
Tần Cần gật đầu, dùng nước muối loãng súc miệng rồi đi.
“Chờ một lát.” Hứa Trì gọi cô. “Mũ của em này.”
Tần Cần chột dạ đút hai tay vào túi, hai tai đỏ ửng đi tới bàn.
“Chuyện đó…tôi có cần tới quầy lễ tân đóng tiền không?”
“Không cần, lần sau em tới đây đóng luôn cũng được.”
Hứa Trì thuận miệng nói, lại sợ cô hỏi này hỏi nọ.
Tần Cần không suy nghĩ nhiều như thế. “Cũng được, nếu tôi trốn nợ thì tìm Ký Thu đòi cũng được.”
Nói xong, Tần Cần đẩy cửa đi ra ngoài.
Mãi tới khi ra khỏi cửa phòng khám, Tần Cần mới lấy tấm danh thiếp cô trộm được, cầm một lúc lâu vẫn chưa buông.
Trên nền trắng là chữ khải [5], viết tên của anh, Hứa Trì.
Tần Cần cong môi, cười đến lưu manh.
Lần đầu tiên cô biết nha sĩ lại có sức cuốn hút như thế.
Mới nghĩ tới chuyện ở gần anh như vậy, nghĩ tới đôi mắt kia, nhớ tới là lại không nhịn được cười.
…
Tần Cần chân trước mới ra khỏi phỏng, Hứa Trì đã nhận được điện thoại của Tần Phóng.
“Bác sĩ Hứa, cuối tuần này sinh nhật tớ, nể mặt đến chơi chứ?”
Hứa Trì cầm bút trong tay, cúi đầu nhìn đơn đăng ký của Tần Cần, trả lời Tần Phóng. “Ở đâu?”
“Tới quán bar của Tần Cần đi, tớ thường tới đó, chơi rất thoải mái.”
Hứa Trì cong môi, đáp lời. “Được.”
Tấn Phóng sửng sốt một chút, anh ta còn nghĩ Hứa Trì thấy phiền nên từ chối, dù sao trước kia khi hai người đi du học, rủ Hứa Trì mãi mà vẫn không đi. Tính Hứa Trì là như thế, nhưng hôm nay có hơi lạ.
“À ok, mấy hôm nữa tới đưa Tần Cần tới tìm cậu, nó bị đau răng lâu rồi, bảo hôm nay đi gặp bác sĩ, nhưng chắc lừa nhau thôi…”
“Không cần đâu?”
“Hả?”
Hứa Trì để bút trong tay xuống, cầm lấy đơn đăng ký của cô giơ lên ánh mặt trời ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên, giọng nói dịu dàng dễ nghe…
“Cô ấy tới rồi.”
[4] X-quang răng: Chụp X-quang răng là kỹ thuật được tiến hành bằng cách chiếu tia X vào khu vực cần kiểm tra và chụp lại hình ảnh về chân răng, tủy, nướu, xương hàm… Trong đó, tùy trường hợp cụ thể mà sẽ tiến hành chụp phim quanh chóp, chụp X quang Pano, Cepha hoặc Cone Beam CT cho phù hợp và mang lại kết quả chuẩn đoán bệnh lý răng hàm chính xác nhất.
[5] Chữ khải: Khải thư (: 楷書;: 楷书;: kǎishū) hay chữ khải, còn gọi là chân thư (真書), chính khải (正楷), khải thể (楷體) và chính thư (正書), là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất (xuất hiện khoảng giữa thời và và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7), do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại (chỉ sau các kiểu chữ Minh thể và gothic sử dụng riêng trong in ấn).