Khi đi dạo siêu thị, cái bụng Tần Cần đã đói tới mức kêu ùng ục. Cho dù đã mua nguyên liệu nấu ăn, nhưng từ đây về nhà Hứa Trì, còn phải tới nhà cô lấy quần áo…Tính toán sơ sơ cũng phải hai tiếng sau mới có thể ăn bữa trưa.
Nhân viên thu ngân để cái túi trước mặt hai người. “Hóa đơn ở trong túi đồ của hai vị.”
Tần Cần mới đụng tay vào túi, Hứa Trì đã giành trước một bước.
Tay Hứa Trì cầm hai, ba cái túi, tay kia nắm tay cô đi về phía bãi đỗ xe.
Tần Cần cúi đầu nhìn hai bàn tay đan nhau, trên mặt phủ một tầng đỏ ửng. Sao cô có cảm giác “Hành động tình nhân” của cô và Hứa Trì quá tự nhiên?
Tới cạnh xe, Tần Cần vội vàng mở cốp xe, kiến nghị với anh. “Hay là tới quán bar ăn cơm nhé? Bây giờ anh Bành đã tới rồi, anh ấy làm mì ống rất ngon.”
Hứa Trì biết cô đói bụng, từ đây tới quán bar tốn hơn hai mươi phút, cũng tiện đường tới nhà cô.
“Được, đi quán bar.”
***
Bây giờ là 12 rưỡi, buổi chiều phải 3 giờ quán bar mới mở cửa, bây giờ trong quán đóng cửa, bảng hiệu bên ngoài không sáng đèn.
Hai người sóng vai đi vào bên trong, Tần Cần nhớ tới mấy lời anh nói ở siêu thị, nói. “Không biết bây giờ Hạ Duy có ở đây không, nếu như anh ấy ở đây, em giới thiệu hai người với nhau.”
Bình thường Hạ Duy bận chuyện công ty, tuy nói không phải đi gặp khách hàng nhưng rất bận rộn, đôi khi anh ta hay ở quán bar đợi trời tối mới đi, ban ngày trong quán bar rất yên tĩnh.
Mới nói xong, Tần Cần đã thấy Hạ Duy đứng ở quần bar số 1.
Vài nhân viên đang lau chùi thấy Tần Cần đều chào hỏi. “Chị Tần Cần.”
Tần Cần gật đầu đáp lời, không quên khoác tay Hứa Trì đi tới quầy bar, vừa đi vừa nói với anh. “Kia là Hạ Duy.”
Khi Tần Cần đang giơ tay chỉ về phía quầy bar số 1, Hạ Duy cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt giao với ánh mắt của Hứa Trì.
Sau khi tới gần, Hạ Duy dừng động tác gõ bàn phím, nghiêng người hỏi Tần Cần. “Khó lắm mới thấy em tới đây vào buổi sáng, thật ngạc nhiên..”
Trong giọng nói mang theo ý đùa giỡn, nhưng ánh mắt lại nhìn Hứa Trì. “Anh là bác sĩ Hứa sao? Tôi nghe nói anh bắt mất Tần Cần nhà chúng tôi.”
“Này này này.” Tần Cần khoát tay, cắt đứt lời của Hạ Duy, đứng bên cạnh Hứa Trì, nghiêm túc nói. “Em giới thiệu cho anh.”
Tần Cần dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Hứa Trì, cong môi nói. “Đây là Hứa Trì, bạn trai em.”
Chưa nói dứt lời, Hạ Duy đã vươn tay, cười nói. “Gọi Hạ Duy là được.”
Tần Cần nhìn hai người bắt tay, đột nhiên cảm thấy thật sự kỳ lạ, lẩm bẩm. “Hai người đừng nhìn nhau như thế được không…”
Hạ Duy khép máy vi tính, trêu chọc. “Sao thế? Sợ anh giành đàn ông với em à?”
“Đúng thế đúng thế, anh ngồi một đêm ở đây, doanh thu quán bar tăng gấp đôi, em không thể không đề phòng anh.”
Tần Cần vui vẻ nói, nhìn xung quanh, hỏi. “Anh Bành tới chưa? Em và Hứa Trì vẫn chưa ăn trưa, muốn anh Bành làm mì ống.”
A Huy vừa lúc quay về, vào quầy bar, nói. “Chị Tần Cần, anh Bành đang ở trong bếp.”
Tần Cần gật đầu, muốn đi vào trong bếp, đột nhiên quay lại nháy mắt hỏi Hứa Trì. “Anh muốn ăn gì?”
Hứa Trì dựa lưng vào quầy bar, giúp cô gạt mấy sợi tóc rối trên trán sang hai bên, cong môi nói. “Em tự quyết định đi.”
“Được, anh ngồi đây đợi em.”
Tần Cần nói xong còn không quên nhỏ giọng nói với Hạ Duy. “Anh đừng nói bậy nói bạ.”
Bên quầy bar, ba người thấy Tần Cần đi vào trong bếp, A Huy vừa lau ly rượu vừa nhìn hai người bên cạnh mình.
Dùng thời gian hai năm làm việc ở quán bar này mà nói, mặc dù Hạ Duy không có thái độ theo đuổi Tần Cần, nhưng chắc chắn tình cảm đã vượt mức bạn bè.
Nhưng Tần Cần là người có sao nói vậy, mấy lần đi liên hoan cùng mọi người, luôn miệng nói Hạ Duy là bạn tốt của mình, là bạn làm ăn, không có hành vi mờ ám gì. Ban đầu có một số người không biết chuyện này, thỉnh thoảng còn trêu chọc hai người, có mấy người khách quen còn bảo hai người là ông chủ và vợ ông chủ.
Nhưng mấy câu trêu đùa này, Tần Cần nghe được nhất định sẽ chửi cho một chật. Thật sự mà nói, Tần Cần là con người đơn giản, ai cũng thấy Tần Cần không có ý gì với Hạ Duy.
Nghĩ vậy, A Huy quan sát Hứa Trì một lượt, bác sĩ Hứa này gặp Hạ Duy…không biết công khai tranh giành hay là đấu đá ngầm với nhau đây.
Khi A Huy đang tưởng tượng lung tung, Hạ Duy đã nói.
“A Huy, cậu và Tiểu Dũng di chuyển mấy két bia ra ngoài đi.”
A Huy vội buông ly rượu trong tay. “Vâng, em đi đây.”
Thấy A Huy đi rồi, Hạ Duy mới đứng dậy vào trong quầy bar, vừa rửa tay vừa hỏi anh. “Bác sĩ Hứa uống gì không? Cà phê hay rượu?”
Hứa Trì ngồi trên ghế chân cao, thuận miệng nói. “Một ly cà phê Americano, cảm ơn.”
Trực giác của Hứa Trì đoán không lầm, thậm chí còn càng thêm chắc chắn khi gặp Hạ Duy.
Hạ Duy mở máy pha cà phê, khi đang đợi máy pha cà phê nóng lên, nói với Hứa Trì. “Tần Cần thích uống mocha.”
“Cô ấy nói Mocha không đắng.” Hạ Duy nói xong, ánh mắt nhìn về phía anh.
Tiếng hạt cà phê bị nghiền nát vang lên.
Hứa Trì không chỉ ngửi được mùi thơm của hạt cà phê mà còn ngửi được mùi địch ý giống y như tối hôm qua.
Hứa Trì nhìn anh ta, lạnh nhạt hỏi. “Anh muốn nói gì?”
Anh hỏi thẳng thắn, không quanh co dài dòng.
Hạ Duy nhấn máy pha cà phê, ngẩng đầu nhìn anh. “Tôi chỉ tò mò anh hiểu Tần Cần bao nhiêu?”
“Thế nên anh muốn nói với tôi, anh hiểu Tần Cần hơn tôi?” Hứa Trì hỏi vặn lại.
Hạ Duy sửng sốt, sau đó nhún vai thừa nhận. “Tôi và Tần Cần quen nhau lâu rồi, hai người chỉ mới quen được một tuần? Tôi nhớ không lầm chứ?”
Nghe Hạ Duy nói, Hứa Trì híp mắt nhìn anh ta.
Hạ Duy làm xong cà phê Americano, đặt trước mặt anh, hai tay vỗ lên quầy bar, cười hỏi. “Sao, anh lo lắng chuyện tôi và Tần Cần?”
Hạ Duy khiêu khích.
Còn tưởng Hứa Trì sẽ vì vậy mà thất lễ, không ngờ Hứa Trì chỉ nhấp một ngụm cà phê, nói. “Anh nói hai người đã quen nhau lâu, tôi cũng chẳng có gì lo lắng cả.”
Ngụ ý của câu này là – Quen nhau nhiều năm vậy rồi cũng chỉ là bạn bè mà thôi, anh không để trong lòng.
Sao Hạ Duy không hiểu được.
Hứa Trì để ly cà phê xuống, ngón tay chạm nhẹ lên ly, lạnh nhạt nói. “Tần Phóng từng nhắc tới anh.”
Trước đây Tần Phóng kể về Hạ Duy, nhưng chỉ nói qua một lần.
Lúc ấy Hứa Trì vẫn còn ở nước ngoài, đang lên kế hoạch mở phòng khám trong nước, đã hẹn buổi tối gọi video với Tần Phóng, nhưng ai ngờ Tần Cần bị ngã xe, Tần Phóng vội vàng chạy tới bệnh viện thăm Tần Cần, thuận miệng nói với anh một câu “Nhất định là thằng Hạ Duy kia đổi xe với Tần Cần.”
Sau chuyện ngã xe lần đó, Tần Cần bó thạch cao hơn một tháng.
Nghe Hứa Trì nhắc tới Tần Phóng, Hạ Duy mới nhớ ra hai người này quen nhau.
Hai người đàn ông, cách một quầy bar, yên lặng một lúc lâu.
***
Trong phòng bếp.
Tần Cần nói với anh Bành làm hai phần mỳ ống cho mình khiến mấy nhân viên trong phòng bếp tò mò.
“Anh mới thấy bác sĩ Hứa đi cùng em.” Anh Bành bảo người khác đi nấu nước, kéo Tần Cần qua một bên nhiều chuyện.
Tần Cần sờ vành tai nóng rực của mình, vờ như không vui. “Này, sao anh Bành anh cũng nhiều chuyện như thế…”
“Anh không nhiều chuyện.” Anh Bành nói, đội mũ đầu bếp lên. “Tần Cần nhà chúng ta nói chuyện yêu đương, rất quan trọng!! Hôm nay anh làm mỳ ống ngon hơn cho em ăn.”
Tần Cần đang nói chuyện với anh Bành, thấy Anh Tử đi vào phòng bếp, đột nhiên nhớ ra gì đó, gọi to. “Anh Tử! Lại đây, lại đây!”
Anh Tử cho là có chuyện gì lớn, vội vàng hỏi. “Chị Tần Cần, sao thế?”
Tần Cần đang định nói chuyện, thoáng nhìn qua anh Bành đang lắng tai nghe chuyện, kéo Anh Tử ra đằng sau.
Tìm một góc không người, Tần Cần mới kéo Anh Tử, hỏi. “Anh Tử, em và A Huy yêu nhau được 1 năm rồi, phải không?”
Anh Tử ngẩn người, gật đầu nói. “Chưa tới một năm, nhưng cũng sắp rồi.”
“Nhanh nói cho chị biết cuộc sống ở chung của hai đứa mày thế nào?” Tần Cần vội vã hỏi, sợ Anh Tử không rõ, bổ sung thêm. “Ví dụ như hai đứa mày ở chung thế nào, có cãi nhau hay không…”
Anh Tử nghiêng đầu định nói, đột nhiên thấy hơi lạ, nhìn Tần Cần chằm chằm, hỏi. “Chị Tần Cần, chị và bác sĩ Hứa sống chung sao?”
Tần Cần vội che miệng cô nàng, chớp mắt nói. “Nhỏ giọng thôi.”
Anh Tử hiểu ra, gật đầu, Tần Cần buông tay, giải thích. “Tối hôm qua Hứa Trì bị đụng xe, mặc dù không có chuyện gì nhưng mấy hôm nay tốt nhất chị nên ở cùng anh ấy…”
“Thế nên hai người ở chung thật sao?” Anh Tử nhỏ giọng hỏi.
Tần Cần ho nhẹ hai tiếng, đỏ mặt nói. “Đúng đúng, chị và anh ấy ở chung.”
Anh Tử không nén nổi ngạc nhiên, hỏi cô. “Chị Tần Cần, chị ở chung với anh ấy từ khi nào? Em nhớ tối hôm qua còn…”
“Là tối qua đấy.” Tần Cần mất tự nhiên sờ lỗ tai, nói chủ đề chính. “Nói chung, bây giờ chị chuyển qua nhà anh ấy ở rồi, em mau nói cho chị biết em và A Huy ở chung thế nào? Có muốn chia sẻ gì không?”
Anh Tử ngượng ngùng, ấp úng nói. “Bọn em…bọn em ăn chung, ngủ chung, đi làm cũng đi chung, 24h không xa nhau.”
Tần Cần nắm được từ ngữ then chốt – ngủ chung!!
Cô và Hứa Trì tối qua hình như cũng cùng nhau….
Anh Tử thấy Tần Cần giật mình, vội hỏi. “Chị Tần Cần, không phải tối qua chị và bác sĩ Hứa…”
“Không phải, không phải.” Tần Cần xua tay, không cho Anh Tử nhắc tới chuyện này.
Hỏi một lúc lâu cũng không hỏi được kinh nghiệm gì hay ho, dù sao Anh Tử và A Huy yêu nhau nửa năm mới dọn tới sống chung với nhau, còn cô và Hứa Trì mới có một ngày
***
Máy pha cà phê rơi vào tình trạng hôn mê, trong quán bar chỉ còn tiếng nhạc nhẹ, cuối cùng Hạ Duy cũng lên tiếng phá vỡ yên tĩnh.
“Từ khi Tần Cần quen anh, cô ấy không đi xe máy mà cô ấy thích nhất.”
Hứa Trì ngẩng đầu nhìn anh ta, không nói gì.
“Anh thật sự thích cô ấy?”
Khi Hạ Duy hỏi câu này, trong giọng nói còn có vẻ như thẩm phán.
Hứa Trì đẩy tách cà phê về phía trước, mở miệng hỏi “Vậy còn anh?”