Tống Như uống một chút rượu sâm banh trong ly, Jason nhìn đồng hồ, đi lên bục, tuyên bố với mọi người: “Thưa các vị, hôm nay còn có hai vị khách đã tới đây, họ là người phụ trách của LKU.”
Mọi người kinh ngạc.
Nhãn hàng này khi làm việc yêu cầu rất cao, có rất ít người có thể tạo quan hệ với họ, không biết hôm nay họ đến đây vì ai.
Bọn họ vừa xuất hiện đã tuyên bố một tin quan trọng: “Hôm nay chúng tôi đến là vì người phát ngôn cho sản phẩm mới của chúng tôi, cô Tống Như! Cô ấy sẽ trở thành người phát ngôn cho toàn bộ khu vực chây Á của sản phẩm chúng tôi.”
Cơ hội mơ ước của bao nhiêu người đã rơi vào tay Tống Như rồi.
Cô ấy sẽ trở thành minh tinh nổi tiếng số một, đằng sau số chi phí được trả không tòi, là một bước tiến rất lớn của cô.
Dù Dương Vũ Mịch có nhận bao nhiêu hợp đồng phát ngôn nhỏ đi nữa, cũng không thể nào bằng được một lần quay này, cô tức đến trắng bệch cả mặt, đầu óc điên cuồng, nếu không phải đang dựa vào Bùi Lạc Phong thì đã ngã rồi.
Tất cả nhưng lần đại diễn phát ngôn khác của Dương Vũ Mịch không thể so sánh với lần hợp tác này với LKU của cô ta.
“Cô không được sự cho phép của công ty, tự ý nhận hợp đồng?” Bùi Lạc Phong không quan tâm cái khác, kéo Tống Như nói.
Nghe được tin tức ấy vào lúc này, Bùi Lạc Phong và Bùi Uyển Linh đều thấy mình như bị Tống Như chơi một vố, bọn họ đổ bao nhiêu tiền để nâng đỡ Dương Vũ Mịch, lại bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để liên hệ cho lần quay chụp này, không ngờ lại để cho Tống Như được lợi.
Bùi Lạc Phong không thể chấp nhận được.
“Chuyện của cô với tôi có thể giải quyết riêng tư, cô làm như vậy rõ ràng đang làm khó công ty!”
“Làm khó?” Tống Như chậm rãi quay người lại: “Hợp đồng được lãnh đạo cao cấp của công ty giải trí Huy Hoàng chấp nhận, đóng dấu của Hội đồng giám đốc, nếu các anh không tin thì có thể đi hỏi, còn nữa tôi phỉa nhắc anh một điều, tôi và Dương Vũ Mịch đều là nghệ sĩ ký hợp đồng cùng công ty, anh thiên vị như vậy không sợ không giữ được cái ghế giám đốc à.”
Nhà họ Bùi tuy nắm giữ phần lớn cổ phần, nhưng hội đồng cao cấp vẫn có quyền cách chức Bùi Lạc Phong.
“Cô dám uy hiếp tôi?”
Bùi Lạc Phong tức đến không thở nổi, khó tin mà nhìn Tống Như, không ngờ cô sẽ nói những lời như vậy, nhưng anh ta lại không thể phản bác, anh tiêu bao nhiêu tâm huyết lên người Dương Vũ Mịch, kể cả lần chụp ảnh ở nước ngoài này, muốn cho Dương Vũ Mịch vui, tài khoản của công ty đã tốn bao nhiêu khoản phí không rõ ràng, nếu để đến tia hội đồng cấp cao, anh ta…
Anh cố gắng hết mức để hội đồng nâng đỡ Dương Vũ Mịch, cuối cùng lại để Tống Như nổi tiếng hơn!
Mặt khác, qua lần thất bại này, dnah tiếng của Dương Vũ Mịch sẽ vô cùng sa sút, sau này làm sao trải đường, tìm tài nguyên cho cô ấy được nữa?
Đủ loại khó khắn khiến cho chị em nhà họ Bùi lo lắng không yên, chỉ muốn xé nát Tống Như làm trăm mãnh, cô ta nằm mơ cũng không tin được cô có thể lấy được danh hiệu người phát ngôn của LKU, sau này ở Huy Hoàng, không ai có thể bằng được Tống Như.
Làm loạn như vậy, người bị chỉ trích chỉ có thể là Dương Vũ Mịch.
“Đưa cô ấy đi!” Bùi Uyển Linh thấy Dương Vũ Mịch đã ngây ngốc ra, vội vã giục Bùi Lạc Phong.
Ba người như thấy sợ mà chạy, vừa lên xe, Dương Vũ Mịch đã òa khóc.
Bùi Lạc Phong thấy cô ta khóc đáng thuơng như vậy, trong lòng tức cũng bất lực: “Chị, bây giờ phải làm sao? Cứ để Tống Như tái xuất à?”
“Cô ta công khai khiêu khích chị, muốn tái xuất? Nằm mơ à.”
Một bên khác, Dương Gia Cửu ngồi trong phòng làm việc, nghe trợ lý báo cáo công việc.
Ánh mắt anh đầy lạnh lùng: “Theo dõi động tĩnh của Bùi Uyển Linh, tôi không muốn cô ta ảnh hưởng gì đến Tống Như.”
“Vâng, thưa giám đốc.”
Mạng thông tin giải trí Đại Thiên vô cùng nhanh nhạy, giúp anh có thể biết được kế hoạch của Bùi Uyển Linh, nếu có kẻ dám động vào người phụ nữ của anh, thì dsuwnfg trách anh không nương tay.
Nhìn đồng hồ trên tay, lấy áo khoác từ móc áo xuống, lái xa đi đến bữa tiệc ở khách sạn.
Mười phút sau, Tống Như xách túi đi ra, đã thấy Dương Gia Cửu cầm một chiếc ô màu xanh đứng ở bên đường đợi mình, thành phố được cơn mưa rột sạch, trở nên vô cùng yên tĩnh, xô nghe tiếng giày cao gót của mình, bước đến trước mặt anh.
“Sao anh lại tới?” Đôi mắt long lanh của cô đầy ý cười.
Ngày mai bọn họ phải về nước rồi, Dương Gia Cửu ở đây với cô lâu như vậy, những tài liệu cần ký đã chất thành đống rồi.
“Nhớ em.”
Đôi môi mỏng giương lên, lộ ra nụ cười mềm mại, cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô, đưa ô đến tay Tống Như, rồi bế cô lên, ânh mắt như của vị đế vương nhìn đồng nhiệp thì lạnh lùng, chỉ dịu dàng khi nhìn cô.
“Bãi đỗ xe rất xa.”
Tống Như không có ý gì là từ chối, như chim nhỏ dính người mà dựa vào bờ ngực anh, nững nịu nói: “Chỉ muốn ngày mai không bao giờ đến, em mong được cùng anh đi mãi.”
“Nếu em thích, chúng ta có thể sống ở đây.” Giọng Dương Gia Cửu trầm ấm mà dễ nghe, lúc nói lời này, chẳng có chút do dự.
Lời này ngọt đến tận tim Tống Như, cô nghiêm túc nhìn Dương Gia Cửu: “Được, đợi đến lúc em nghỉ hưu rồi, chúng ta đến đây sống an nhàn về tuổi già.”
Dương Gia Cửu nhìn cô, bước đi nhanh hơn.
“Sao vậy?” Tống Như mở to mắt, ôm chặt cổ anh.
“Anh đợi không được, muốn em.”
…
Tống Như lấy lại được công việc, Tống Như trở thành Ảnh hậu, Ảnh hậu số một của giải trí Huy Hoàng.
Một diễn viên đóng thế từng bị tất cả mọi người hiểu lầm, đã vượt lên ngoạn mục, diễn xuất trước ống kính cực kỳ tốt, ngũ quan tinh xảo chinh phục toàn thế giới.
Cộng thêm với việc trở thành người phát ngôn duy nhất châu Á của LKU, giá trị của Tống Như tăng lên gấp mười lần.
Fans trong nước tự động thành lập fandom lớn, sức ảnh hưởng của Tống Như trong giới càng ngày càng lớn, so với Dương Vũ Mịch, kẻ tiểu tam đã cướp chồng chưa cưới của cô, cô đã dùng thực lực của mình để chứng minh những chuyện cũ kia chỉ là lời bịa đặt.
Dương Vũ Mịch sắp thực hiện được mộng đẹp của mình, lại như con thuyền va phải tảng băng, chìm vào đáy biển, cô ta đau khổ đập bàn: “Cô ta chắc chắn đã dùng thủ đoạn!”
Rõ ràng là muốn lợi dụng Tống Như, dẫm lên đầu cô ta để thu lợi, cuối cùng, lại thành trò cười. Dương Vũ Mịch dù thế nào cũng không nuốt nổi cục tức này.
Bùi Uyển Linh và Bùi Lạc Phong cũng vô cùng tức, nhưng bình tĩnh hơn cô.
“Vũ Mịch, chuyện lần này đã thế rồi, qua được cửa này, cô không được lộ mặt, nhỡ bị quay phim quay được, người bị hại là cô đó.” Bùi Uyển Linh nói, quay đầu nhìn Bùi Lạc Phong: “Ban giám đốc cho em áp lực rất lớn, chuyện này phải có kế hoạch dài.”
“Chị, bây giờ đã loạn cả lên rồi, chị bảo em phải làm thế nào?” Bùi Lạc Phong vuốt mày.
“Có thể nhờ chú, hoặc là…”
Bùi Uyển Linh cũng mong chuyện này có cơ hội xoay chuyển, chú của bọn họ là Phó Tổng giám đốc của một công ty đầu tư lớn ở nước ngoài, nếu chú ấy lộ diện, chắc chắn có thể ngăn chặn Tống Như.
Chỉ là quan hệ giữa Bùi Lạc Phong và chú ấy vẫn không tốt, mấy năm nay ít liên lạc.
“Hơn nữa, đầu óc em bây giờ rối rấm, không muốn nhắc đến chuyện này nữa.” Bùi Lạc Phong đứng dậy, có hơi mất kiên nhẫn.