Linh Vận theo bản năng nhìn Ninh Tự Hàn, không phải anh ấy tìm ai giả mạo VM cho mình đấy chứ?

Chủ tịch hội cũng không hiểu nhìn anh: “Anh Ninh…”

Ninh Tự Hàn mở loa ngoài điện thoại, nghe thấy giọng nói trưởng thành của một người phụ nữ truyền tới: “Chào mọi người, tôi là nhà thiết kế VM, Hán phục Linh Vận mặc trên người đúng là tôi tự tay thiết kế, tôi có thể làm chứng.”

Linh Vận choáng váng, như thế nào mà Ninh Tự Hàn lại gọi điện thoại cho VM làm chứng cho cô?

Quá thần kỳ.

Ninh Tự Hàn hắng giọng, hỏi: “Bây giờ đã có thể chứng minh rồi chứ?”

Linh Vận tự tin, đắc ý nhìn Điền Huỳnh Mỹ, “Đúng đấy, bây giờ đã có thể chứng minh được chưa?”

“Chẳng lẽ nhà thiết kế VM lại có thể nói dối?”

Điền Huỳnh Mỹ biến sắc, nhưng không chịu thừa nhận sai lầm, mạnh miệng nói: “Nhà thiết kế VM không thể nói chuyện được, nhưng, nhưng, nhưng…”

Linh Vận ngắt lời cô ta: “Nhưng mà cái gì?”

Điền Huỳnh Mỹ nghĩ cách đối phó, cuối cùng cũng nghĩ ra,”Thế nhưng cô ấy thật sự là VM sao?”

“Chỉ bằng một chiếc điện thoại?”

Linh Vận nhíu mày, trừng mắt nhìn Điền Huỳnh Mỹ nói: “Cô không biết xấu hổ sao?”

“Vừa rồi cô nói gọi điện thoại để chứng minh, bây giờ lại không nhận!”

Trong lòng Điền Huỳnh Mỹ chắc chắn đối phương không phải là VM, nhất định là Ninh Tự Hàn tìm người giả mạo, này lại lực lượng lại nổi lên, nói ra: “Nếu như thật sự là cô ấy, cô hãy để cô ấy đến trường một chuyến xem?”

Nghe nói mỗi ngày VM đều bay khắp trời nam biển bắc, không chừng căn bản không có ở thành phố, cô ta không tin đối phương đúng lúc chạy tới trường học.

“Điền Huỳnh Mỹ, cô cố tình nhắm vào tôi, là do xếp hạng của tôi so với cô phải không? “

Lúc này Linh Vận thực sự đã tức giận, đôi mắt đỏ hoe, “Người ta bận rộn như vậy, coi như tới đi, cô có nên gọi cảnh sát chứng minh đó có thật là cô ấy không?”

Ninh Tự Hàn đặt tay xuống, nhàn nhạt nói: “Nếu không chân thực, có thể chứng minh bằng video.”

Điền Huỳnh Mỹ không cam tâm, vừa muốn mở miệng, chủ tịch hội đã nói, “Được, có video là được rồi.”

Đúng lúc này trong điện thoại truyền đến tiếng cười của VM: “Sao thế,mấy đứa nhóc các cậu còn muốn gặp tôi một lần sao?”

“Đúng lúc tôi ở gần trường học các bạn, một lát sẽ đến.”

Linh Vận đứng thẳng lưng ưỡn ngực, vô cùng tự tin hỏi lại Điền Huỳnh Mỹ: “Lát nữa nhà thiết kế VM đến, xác nhận trang phục của tôi thật sự là do cô ấy thiết kế,có phải cô nên xin lỗi tôi không?”

“Ngay trước mặt học sinh toàn trường?”

Điền Huỳnh Mỹ khuôn mặt trướng thành màu gan heo, mạnh miệng trả lời: “Chưa gặp người, ai biết thật hay giả, chờ lát nữa gặp được rồi nói sau.”

Cúp điện thoại Ninh Tự Hàn liền đi ra ngoài, Linh Vận hơi dừng lại rồi cũng đuổi theo: “Anh Ninh Tự, chờ em.”

Ninh Tự Hàn dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Sao thế?”

Linh Vận muốn nói em đi chung với anh, rốt cuộc lời nói còn chưa ra miệng, Điền Huỳnh Mỹ đã đuổi theo tới nơi, đặc biệt cảnh giác nhìn bọn họ: “Không phải cô muốn chạy trốn đấy chứ?”

“Khi gặp sẽ lộ tẩy nên cô tính chuồn mất?”

Linh Vận nhìn thoáng qua Ninh Tự Hàn, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi trở về trước.”

Cô trở về, vừa tức giận vừa nói: “Điền Huỳnh Mỹ, cô thật là buồn nôn, giống như con ruồi, nhưng là con ruồi buồn nôn nhất tôi từng gặp.”

“Cô có thể trung thực đợi ở nhà vệ sinh đừng ra đây không?”

Đến lúc này Điền Huỳnh Mỹ vẫn không tin đầu dây điện thoại bên kia là VM thật, “Cô vẫn nên nghĩ một lát giải thích như thế nào với mọi người đi.”

Người bên trong hội trường, nhất là hội Hán phục đứng ngồi không yên, ai không biết danh tiếng của VM, đừng nói gặp, chính là nghĩ lại đều cảm thấy giống như nằm mơ, đối phương vậy mà đến trường học bây giờ?

Mọi người như bầy ong vỡ tổ chen chúc ra ngoài, Điền Huỳnh Mỹ giữ bọn họ lại, hỏi: “Các người đi đâu thế?”

Mọi người: “Đương nhiên là nhìn gặp cô VM, đây là cơ hội ngàn năm có một.”

Linh Vận hừ một tiếng, vẻ mặt xem thường nói: “Điền Huỳnh Mỹ cô thấy không, tất cả mọi người đều thông minh, chỉ có cô là ngu dốt thôi!”

Khoảng 20 phút sau VM đến hội trường, cô ấy rất xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy thời thượng, đi lên sâu khấu tự mình nói về nguồn gốc văn hóa Hán phục cho những người trẻ tuổi, chưa đến năm phút.

Câu cuối cùng là chứng minh Hán phục Linh Vận mặc trên người chính xác là làm từ tay cô.

“Lúc đầu tôi đã cảm thấy cô gái Linh Vận này có linh khí [1],, nhưng cũng không nghĩ tới sau khi mặc vào lại xuất sắc như thế, ngay cả chính tôi cũng rất ngạc nhiên.”

Nhiều người thấy VM liền lấy máy ảnh ra chụp ảnh, còn có người đi lên với cô ấy chụp ảnh chung.

Điền Huỳnh Mỹ đã sớm bỏ chạy không thấy bóng dáng, mọi người nhao nhao khen ngợi Linh Vận xinh đẹp mỹ lệ, chỉ trích Điền Huỳnh Mỹ tâm tư đố kị quá nặng.

Còn có người nói may là VM tới, nếu không Linh Vận còn bị vu oan mặc đồ lậu rồi?

Linh Vận mặt mũi tràn ngập nét cười, len lén hỏi Ninh Tự Hàn: “Làm thế nào mà anh đưa cô VM đến đây được vậy?”

“Hai người có quan hệ thế nào?”

Ninh Tự Hàn cười không nói, chờ lễ trao giải kết thúc, Linh Vận và Ninh Tự Hàn, còn có VM cùng rời khỏi hội trường.

Trong tay Linh Vận còn cầm theo phần thưởng, nàng cảm ơn VM xong, đem phần thưởng đưa tới trước mặt cô ấy: “DÌ VM, cái này tặng cho dì làm kỷ niệm ạ.”

VM nhìn cô một cái, lại nhìn Ninh Tự Hàn bên cạnh, ý tứ nói: “Cái này cháu vẫn nên giữ đi, nếu thật muốn cảm ơn dì, sau này dịp lễ tết cùng tiểu Hàn đi thăm ta được rồi.”

Linh Vận không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô ấy, trả lời: “Chắc chắn ạ.”

Ninh Tự Hàn ngược lại đã thông suốt, cũng nói với giọng bí hiểm: “Vậy sau này cô cần phải giúp cháu nhiều.”

Tiễn VM xong, Linh Vận và Ninh Tự Hàn cùng đi ăn khuya, Linh Vận vẫn không nhịn được tò mò, “Anh Ninh Tự, cuối cùng anh và cô ấy quan hệ thế nào?”

Ninh Tự Hàn: “Em cũng nghe rồi còn gì, anh gọi cô ấy là cô.”

Linh Vận: “Là cô ruột sao?”

Ninh Tự Hàn: “Em đoán xem!”

Linh Vận nghĩ đến khi nãy tại hội trường cô bị người chỉ trích mặc đồ lậu, may là Ninh Tự Hàn đứng ra giúp cô giải vây, đặc biệt cảm kích nói: “Cũng không biết làm sao cảm ơn anh cho phải, anh muốn em cảm ơn như thế nào?”

Nếu không tặng món quà nhỏ gì nha?

Ninh Tự Hàn không hề nghĩ ngợi trả lời: “Không nên lấy thân báo đáp sao?”

Bỗng vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc, đôi mắt thâm trầm sâu xa lẳng lặng nhìn Linh Vận, người cũng trở nên rất nghiêm túc, mở miệng nói từng chữ: “Làm bạn gái anh đi.”

Anh dùng câu khẳng định.

Linh Vận: “…”

“A?” một tiếng, đôi mắt to đen láy trợn mắt, không dám tin nhìn Ninh Tự Hàn, “Không phải anh nói đùa đấy chứ?”

Bộ dạng Ninh Tự Hàn chỗ nào giống nói đùa, không thể nghiêm túc hơn.

Trái tim nhỏ của Linh Vận đập bịch bịch liên hồi.

Hai người ngồi như thế, cô phải ngửa đầu mới có thể thấy mặt Ninh Tự Hàn, chênh lệch chiều cao giữa hai người thực sự là một vấn đề lớn.

Nếu cao thêm hai centimét thì tốt.

Cô không đợi Ninh Tự Hàn nói tiếp, vượt lên trước nói với giọng đùa giỡn: “Em vẫn cảm thấy nên làm trâu làm ngựa thì tốt hơn.”

Mới vừa rồi hi vọng còn sáng ngời, ánh mắt Ninh Tự Hàn rất nhanh ảm đạm xuống, trong đầu nghĩ có thể thời khắc vẫn chưa tới, từ từ sẽ đến.

Anh khẽ gật đầu, trả lời: “Được, kiếp sau đừng trốn anh là được”

Yên tĩnh mấy giây, anh cũng nói đùa: “Không phải người ta đều nói đẹp trai thì sẽ lấy thân báo đáp ư, em lại chấp nhận làm trâu làm ngựa sao? Sao thế, anh kém đến như vậy à?”

Vóc dáng Ninh Tự Hàn kém chỗ nào?

Đối với anh Linh Vận vừa thấy đã yêu.

Lần trước trong siêu thị anh giúp cô lấy chai dầu gội ở trên cao, cô đã chú ý tới anh.

Người con trai mắt sáng răng trắng, dung mạo tuấn tú, dáng người cao ráo, nhân phẩm lại tốt, khi nãy lại vừa giúp cô, cô làm sao chọn sai ở chỗ nào.

Khuyết điểm duy nhất chính là quá cao, khiến cô tự ti một chút.

Chỉ có điều nghĩ lại, ngay cả cái tên nhỏ con Đoạn Tinh Vũ kia còn chê cô thấp, nếu muốn tìm người không chê vóc dáng của cô có lẽ không dễ dàng như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Linh có nút thắt trong lòng, việc này phải từ từ.

Chú thích:

[1] Linh khí – 灵气: Đó là khả năng cảm nhận và lý giải của con người đối với ngoại vật, nói đến khí chất của sự thông minh hoặc vẻ đẹp, khí chất của tiên nhân, nói đến vương khí; đề cập đến danh tiếng tốt đẹp. (nguồn: baidu)