Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Văn Dụ nói: “anh tạm thời không về trường, anh tạm nghỉ học.”
Văn Dụ quả nhiên vẫn vì chuyện trong nhà mà rời khỏi trường học. Kỷ An Ninh khẽ gật đầu.
Văn Dụ im lặng một lát, cầm tay cô nói: “Vụ án của bố anh, không thể tra ra kết quả trong một sớm một chiều được, còn bên công ty, có rất nhiều chuyện đợi anh xử lý. Mấy ngày này…”
“Em biết.” Kỷ An Ninh cầm ngược tay anh nói, “anh không cần lo lắng cho em.”
“Ừ.” Văn Dụ nói, “Ngày kia anh đi cùng em.”
Ngày bà ngoại hỏa táng là vào ngày kia. Văn Dụ nói xong, hai người đối diện không nói gì, im lặng không nói.
Sau khi thoát khỏi mấy ngày hoang đường này, về lại hiện thực, vẫn phải đối mặt với tất cả.
Bà ngoại đi rồi.
Trong lòng Văn Dụ đắng chát. Chuyện bà ngoại ra đi, anh không thoát khỏi trách nhiệm. anh vô tình gây tội, nhưng lại làm cho Kỷ An Ninh đau khổ to lớn.
anh nên nói cái gì? anh nên làm như thế nào?
“thật xin lỗi” đã nói qua, đã không có ý nghĩa, cũng không thể giảm bớt đau khổ cho Kỷ An Ninh.
“anh…” anh muốn nói chút gì đó nhưng cả miệng đắng chát.
Tay Kỷ An Ninh đột nhiên dùng sức, nắm chặt tay anh.
cô nhẹ lắc đầu.
Văn Dụ im lặng.
Kỷ An Ninh cúi đầu xuống, trán cô chạm trán anh, hai cánh tay nắm chặt chung một chỗ.
Hồi lâu sau, cô hỏi: “Văn Dụ, chúng ta sẽ mãi mãi ở cùng nhau sao?”
Kỷ An Ninh không ngờ mình sẽ hỏi vấn đề này.
Lúc trước, cô vẫn luôn không hi vọng xa vời có thể mãi mãi ở cùng một chỗ với Văn Dụ. cô thậm chí còn chuẩn bị sẵn cho tương lai lỡ xa rời nhau.
Cũng giống vậy, nếu như là trước kia, Văn Dụ nghe được vấn đề này nhất định sẽ cao hứng, sẽ hào khí vượt mây mà đảm bảo: “Nhất định có thể!”
Nhưng bây giờ, trải qua cuộc sống thăng trầm cùng sinh ly tử biệt, Văn Dụ lại thẳng thắn nói: “anh không biết.”
“anh không biết tương lai của anh với em liệu có thay đổi, có thể mãi mãi ở chung một chỗ hay không.” anh nói, “Nhưng là hiện tại, ngay lúc này, anh chỉ muốn ở cùng với em.”
không có lời hứa hẹn thiên trường địa cửu, hay sông cạn đá mòn nhưng đối với Kỷ An Ninh mà nói đã đủ rồi.
cô khẽ cười.
cô ngồi thẳng dậy, muốn nói chuyện quan trọng với anh.
“Người hôm nay, cái người ngồi trong cái xe rất dài kia, anh nhất định phải cẩn thận với hắn.”
Văn Dụ kinh nghi bất định nhìn cô, hỏi: “Vì sao? Em biết hắn?”
“Em không biết.” Kỷ An Ninh lắc đầu, “Em, em vừa nhìn thấy hắn, tim liền đập mãnh liệt. Giác quan thứ sáu của em cực kỳ nhạy bén, lúc em thấy Triệu Thần, cũng là loại cảm giác này. Còn có, cái người Dương Bác kia cũng thế.”
Dù sao chuyện sống lại vẫn là một chuyện nghe rợn cả người, cũng không có cách tin tưởng người khác, Kỷ An Ninh đành chuyển tới chuyện giác quan thứ sáu.
Triệu Thần thì thôi đi, Kỷ An Ninh còn nhắc tới Dương Bác…
Ánh mắt Văn Dụ kiểu một lời khó nói hết: “Em biết người kia là ai không?”
Kỷ An Ninh lắc đầu, cô vẫn luôn muốn biết người đàn ông trung niên trong mộng là ai, nhưng vẫn không có manh mối, không ngờ hôm nay lại gặp được.
Văn Dụ ấp ủ một lát mới nói cho Kỷ An Ninh: “hắn là bố ruột anh.”
Kỷ An Ninh chấn động.
Văn Dụ đứng dậy ngồi xuống bàn trà, im lặng một lát, đem chuyện của anh nói hết cho Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh cuối cùng cũng hiểu rõ câu nói “Đời này không có duyên phận” là gì.
cô hỏi lại: “Xác nhận rồi? Người kia thật sự là bố ruột của anh.”
Nếu như là bố ruột, tại sao kiếp trước Văn Dụ lại cách tấm thủy tinh cười lạnh với người này, chẳng thèm ngó tới.
Văn Dụ im lặng hồi lâu nói: “Xác nhận rồi.”
Văn Dụ vẫn luôn biết mặt anh giống với Trình Liên, không giống Văn Quốc An. hiện tại biết Dương Viễn mới là bố ruột, nhìn lại mới phát hiện, mặc dù tổng thể bình thường vẫn giống Trình Liên, nhưng giữa lông mày hai người vẫn có mấy phần tương tự.
Di truyền, gen, đều là chứng cứ sắt thép. Thậm chí không cần đi làm thêm một lần giám định ADN.
Kỷ An Ninh có chút mờ mịt. Tin tức cô có chẳng qua cũng chỉ là mấy tin tức vụn vặt, mảnh vỡ ký ức, không có cách nào suy đoán ra toàn cục.
“Tóm lại,” cô do dự một chút, vẫn nói ra, “Mặc dù hắn là bố ruột anh, nhưng cho tới giờ hắn chưa từng nuôi dưỡng anh, anh…anh nhất định phải cẩn thận.”
cô sợ Văn Dụ không đem lời này để trong lòng, còn nói thêm: “thật đấy, lúc em nhìn thấy hắn, đã cảm thấy trong lòng căng thẳng, loại cảm giác này, giống với lúc trước nhìn thấy Dương Bác.”
Biểu cảm Văn Dụ càng thêm phức tạp.
Kỷ An Ninh không biết mình nói sai chỗ nào, nhưng khẳng định là có chỗ nào không đúng.
Văn Dụ không nhịn được nói: “Em biết Dương Bác là ai không?”
Kỷ An Ninh lắc đầu.
Văn Dụ thở dài, nói: “Bố ruột anh tên là Dương Viễn, Dương Bác là con của hắn.”
Như vậy Dương Bác chính là anh em cùng cha khác mẹ với Văn Dụ!
Kỷ An Ninh khiếp sợ.
Biết có mối liên hệ này, Kỷ An Ninh ban đầu mờ mịt cũng biến mất, cô gần như xác định, Dương Viễn nhất định là kẻ thù đối đầu!
Kiếp trước Văn Dụ đấu cờ với hai cha con nhà này, bởi vì cô mà thua!
cô bắt lấy tay Văn Dụ, trịnh trọng cảnh cáo anh: “không phải cứ là bố ruột thì có thể tin. Bố em cũng là ruột thịt, vẫn bỏ em mà chạy. Tiền ở trước mặt, huyết thống cũng trở nên không đáng tin.”
“Bố em… Từ sau khi mẹ em qua đời, em vẫn luôn được bà ngoại nuôi dưỡng, em chưa từng ở chung với ông ấy.”
“Văn Dụ, em muốn nói cho anh! Huyết thống và tình cảm là hai chuyện khác nhau!”
Luận huyết thống, không thể nghi ngờ là bố gần hơn so với bà ngoại. Nhưng bố lại bỏ chạy, bà ngoại không rời không bỏ. Dẫu là huyết thống có xa, nhưng lâu ngày ở chung, tình cảm thâm hậu, mối huyết thống gần kia, không ở chung với nhau nên không có cơ sở tình cảm.
Cho nên ông dễ dàng vứt bỏ cô, từ trên mặt tâm lý mà xét là dễ như trở bàn tay.
Văn Dụ nhìn dáng vẻ khẩn trương của Kỷ An Ninh, lại nghe lời cô nói, vui mừng cười cười.
“Yên tâm.” anh cầm tay cô nói, “Tròng lòng anh nắm chắc.”
anh biết, ai mới đúng là bố mình.
Văn Dụ và Kỷ An Ninh cùng trải qua mấy ngày hoang đường, linh hồn rời xa thể xác, cuối cùng cũng có một đêm ngủ yên, cùng ôm nhau ngủ.
Ngày thứ hai, Văn Dụ ra ngoài từ rất sớm, anh đã sắp xếp trợ lý, là một người trẻ tuổi họ Cao.
“Tiểu Văn căn dặn mấy ngày nay sẽ đi theo ngài, ngài có chuyện gì, cứ tìm tôi.” hắn nói. Nhìn qua có vẻ là người làm việc nhanh nhẹn, thông minh tháo vát.
Trợ lý Cao lái xe đưa Kỷ An Ninh trở lại khu tập thể Hoa đại.
Kỷ An Ninh đi lên tầng. Cửa phòng đã sớm bị nhân viên cứu hỏa phá hỏng, trong phòng càng khói lửa mịt mù, vách tường tất cả đều cháy đen, đồ dùng phòng khách lẫn đồ điện trong nhà toàn bộ đều cháy hỏng.
Kỷ An Ninh nhìn thảm trạng này, không nhịn được ứa nước mắt, đi vào phòng ngủ. Lửa là từ phòng khách lan đến phòng ngủ, sau đó thủy tinh dưới nhiệt độ cao bị nổ tung, khói đặc và lửa lớn mới bị người bên ngoài phát hiện.
Giường trong phòng ngủ cũng bị đốt cháy. Cửa tủ quần áo rơi mất một cái, một bên khác bị đốt đến cháy đen, quần áo trên phía trên bị đốt sạch, ngược lại mấy thứ được nhét dưới chăn đệm vẫn còn một nửa.
Kỷ An Ninh khom lưng, đưa tay vào dưới lớp chăn đệm mò mẫm.
Vòng tay Văn Quốc An đưa cho cô quá quý giá, cô đem nó nhét vào phía đáy tủ quần áo, chỗ trong góc nhất.
Cái hộp kia vẫn còn nguyên vẹn, Kỷ An Ninh mở ra nhìn một chút, vòng tay bên trong không bị hư hại gì. cô đem nó bỏ vào trong túi, quay lại nhìn căn phòng này, phát hiện hóa ra chẳng có cái gì đáng giá để mang đi.
Lúc trước cô và bà ngoại cùng chuyển từ thành phố Du tới, chỉ mang theo chút quần áo cũng với nồi niêu chậu bát. Trong cuộc sống của hai người, vậy mà không có bất kỳ vật gì có thể lưu lại kỷ niệm.
Giống như ông trời tận lực muốn đem dấu tích tồn tại của bà ngoại xóa sạch khỏi đời cô.
Kỷ An Ninh đứng lặng hồi lâu trong vết tích đám cháy.
Trợ lý Cao đợi ở cửa ra vào, quay đầu nhìn vào, cảm thấy hình bóng cô bé kia sao mỏng manh gầy yếu, làm người ta cảm thấy thê lương.
Kỷ An Ninh tới trường học tìm chủ nhiệm Từ nói chuyện bồi thường.
Chủ nhiệm Từ nhìn thấy cô, rất là thổn thức. Người cao tuổi và trung niên cảm khái về cái chết dù sao vẫn sâu hơn so với người trẻ tuổi.
Nghe Kỷ An Ninh nói rõ ý định tới đây, ông xua xua tay nói: “Lãnh đạo đã phê chuẩn, không cần em bồi thường.”
Kỷ An Ninh cúi đầu chào chủ nhiệm Từ một cái thật sâu: “Cảm tạ thầy, đã gây thêm phiền toái cho thầy và nhà trường rồi.”
Khi đó cô trực tiếp ngất xỉu, Văn Dụ cũng cực không ổn định, có thể có chăm sóc cô đã là không dễ. Mấy chuyện như khâm liệm bà ngoại, liên hệ với nhà tang lễ đều là chủ nhiệm Từ bên này hỗ trợ.
Kỷ An Ninh vô cùng cảm kích.
“Thôi, thôi.” Chủ nhiệm Từ khua tay, lại hỏi cô, “Nếu sau này gặp chuyện gì, cứ nói với trường.”
Kỷ An Ninh lắc đầu nói: “không cần, học kỳ này em quyết định không xin học bổng* nữa.” (*là học bổng cho sinh viên nghèo.)
Nếu nói hiện thực chính là vậy, Kỷ An Ninh và bà ngoại không thể gạt bỏ nhau, nhưng đúng thật, không có bà ngoại, cô không phải chịu áp lực kinh tế. Tiền làm thuê kiếm được, không khó để nuôi sống bản thân.
Chủ nhiệm Từ muốn nói một câu “Vậy cũng tốt” lại cảm thấy lời này không xuôi tai, liền nuốt lại.
Lúc này chưa đến giờ tan học trưa, trong sân trường vẫn có tốp năm tốp ba sinh viên, nhưng đa phần là đang học trong mấy tòa nhà.
Kỷ An Ninh đi ngang qua sân thể dục, nhìn thấy sinh viên đang tập thể dục.
Đều tràn đầy năng lượng, đều là ánh nắng tươi sáng.
Kỷ An Ninh nhìn những sinh viên không buồn không lo kia, nhìn thật lâu.
trên đường trở về, trợ lý Cao nhận điện thoại, hắn nói cho đối phương địa chỉ, là chỗ ở của Văn Dụ.
Chờ đến lúc bọn họ về tới nhà, một nữ trợ lý mang theo hai người, đưa rất nhiều quần áo tới, còn thêm vài đôi giày.
Đồ của Kỷ An Ninh, ngoại trừ bộ quần áo trên người cùng một cái túi thì không còn gì khác. Hôm qua đi ra ngoài, cô chỉ mặc quần áo Văn Dụ, quần dùng đai lưng thắt chặt, ống quần gập lại, nhìn rộng thùng thình.
Quần áo cô cũng bị bẩn, mấy ngày nay vẫn luôn vứt trên mặt đất không quản. Tới tận hôm qua khi nhân viên dọn dẹp tới giặt cho, cô mới mặc lại đồ của mình. Nhưng cũng chỉ có mỗi bộ này.
không ngờ Văn Dụ bận rộn như vậy mà vẫn nhớ tới việc nhỏ này.
Kỷ An Ninh đợi tới tối khuya, Văn Dụ mới về.
Kỷ An Ninh ngủ trên ghế sofa, bị anh ôm ngang nên tỉnh lại.
“anh về rồi?” cô dụi mắt, “Sao về muộn vậy?”
“Chắc mấy ngày nay đều về muộn thế này.” Văn Dụ nói, “Em đừng đợi anh. Cứ đi ngủ trước đi.”
anh đi tắm vội, lúc trở lại giường, trên người còn mang theo hơi nước. Kéo Kỷ An Ninh vào lòng, cái gì cũng không làm, chỉ lẳng lặng ôm cô.
Kỷ An Ninh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên tỉnh lại, phát hiện Văn Dụ vẫn mở mắt nhìn trần nhà.
“không ngủ được à?” cô ngồi dậy.
“Ừ.” Văn Dụ nói, “Suy nghĩ chút chuyện.”
Kỷ An Ninh không hỏi là chuyện gì. cô ghé vào bả vai anh, trán chạm nhẹ vào mặt anh, vươn tay ôm anh.
Hồi lâu sau, Văn Dụ nhẹ nhàng nói: “An Ninh…”
Kỷ An Ninh: “Hử…”
Văn Dụ nhìn lên trần nhà nói: “Hôm qua, bố anh cho anh chọn lựa.”
“Chọn gì?” Kỷ An Ninh hỏi.
“Ông để anh tự chọn, chọn ai là bố của mình.”
Kỷ An Ninh lập tức tỉnh táo.
“anh chọn ai?” cô hỏi.
“Đương nhiên.” Văn Dụ nói, “Căn bản không cần chọn.”
Trong lòng mình, chỉ có một người bố.