Sau buổi trưa Ngọc Vô Hà mới hiện thân, hắn đẩy ra cửa phòng đóng kín, ánh mắt lướt qua đồ ăn trên bàn cơm, lại dời về phía thiếu nữ ngồi ở đầu giường.
“Ngươi một món cũng không động chính là muốn ta uy ngươi sao?” Ngọc Vô Hà nâng lên cằm của nàng đang buông xuống, ánh mắt lạnh lùng liếc xéo nàng một cái.
“Ta cái gì cũng đều ăn không vô, ngươi thích lăn lộn thế nào đều có thể.” Hoàn Ý Như mặt vô biểu tình trả lời, trước đó hắn mấy lần đùa bỡn nàng, nàng đã sớm chán ghét cùng hắn giả tạo.
“Thực hảo…” Ngọc Vô Hà lời nói vừa chuyển, ngữ khí ngược lại nhẹ nhàng, nắm chặt tay nàng túm ra ngoài cửa, “Vậy ngươi liền tùy ta lăn lộn.”
Hoàn Ý Như ngạc nhiên nói: “Ngươi dẫn ta đi nơi nào?”
Ngọc Vô Hà không nói chuyện, vạt áo bay lên, ôm lấy nàng đi vào một hành lang toàn hoa.
Chỗ hồ nước có núi giả, nước xanh biếc chảy theo ống trúc, hoa viên tràn đầy vạn vật sinh cơ. Tảng lớn hoa lan tràn, dật tiến hoa hành lang trúc lan, hương thơm tranh diễm. Hoa hành lang có bàn đu dây có giá tử đằng, treo trên cành khô thô tráng của cây hòe, hơi hơi lắc lư theo gió.
Khung cảnh này hoa nở đến sum xuê quỷ dị, mà bên trong phủ người càng ngày càng ít, Hoàn Ý Như thấy cảnh đẹp như vậy, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Tay Ngọc Vô Hà đáp ở trên trúc lan, một đóa hoa bé nhỏ duỗi nhập vào hành lang, trong im lặng khẽ chạm vào mu bàn tay hắn. Hắn cúi đầu chăm chú nhìn cánh hoa thiển sắc, ánh mắt nhu hòa kỳ dị: “Ta đã từng rất thích trồng hoa.”
Người này thật sự quá mức thần bí, dáng người phong nhã tôn quý, cho thấy hắn tuyệt không phải người bình thường. Đối với hắn cực đoan chán ghét cùng tàn nhẫn lại làm người ta cảm thấy hắn ngay cả người đều không phải.
Ngọc Vô Hà đem Hoàn Ý Như kéo đến trước bàn đu dây, để nàng ngồi xuống: “Ý Như, bàn đu dây này chính là tạo cho ngươi, ngươi thích chứ?”
Nàng tự nhiên là thích, trước kia trong sân nhà cũng có một cái bàn đu dây như vậy, đó là nơi nàng thích chơi nhất khi còn nhỏ.
Hoàn Ý Như tức khắc như bừng tỉnh từ trong mộng, người này vậy mà lại hiểu nàng. Mỗi lần đưa đến đều là đồ ăn nàng thích ăn. Hắn biết tên nàng, thậm chí đối với thân thể nàng cũng thập phần hiểu biết.
Hoàn Ý Như ngẩng đầu nhìn hắn, không thắng nổi tính tò mò hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Ngọc Vô Hà đẩy nhẹ bàn đu dây, nhoẻn miệng cười: “Sau này ngươi sẽ biết.”
Lời này của hắn có ý gì, lần thứ hai nàng đầu óc không rõ.
Ngọc Vô Hà cúi người xuống, gần sát tai nàng nói nhỏ: “Ngươi không cần tò mò quá khứ của ta, ta muốn ngươi hiểu biết ta của hiện tại.”
Hoàn Ý Như giật mình một cái, hắn dùng từ giống như mệnh lệnh, không cho phép nàng chống cự.
Cánh tay thon dài của hắn chụp tới, thay thế vị trí nàng ngồi trên bàn đu dây, để nàng quay lưng lại ngồi trên hai chân hắn.
Váy áo quần lót ddeuf bị kéo xuống dưới, Hoàn Ý Như cả kinh muốn tránh thoát.
“Đừng sợ, lần này sẽ không lạnh.” Ngọc Vô Hà ổn định vòng eo của nàng, rút ra còn thịt trong vạt áo, cọ xát qua lại ở kẽ mông của nàng, không đến vài cái thân mình nàng liền mềm xuống, ngay cả sức chống cự cũng không có.
Nàng ngậm nước mắt oán giận, không cam lòng, chỉ có thể mặc hắn hôn môi, hôn cổ, cách quần áo đùa bỡn hai vú của nàng.
Ngọc Vô Hà xoay khuôn mặt nhỏ của nàng qua, môi mỏng in trên khóe mắt ướt của nàng, trong mạnh mẽ lại tràn đầy ôn nhu thương tiếc.
“A…” Cái miệng nhỏ khó nhịn kêu ra tiếng, hạ thể chụi một cây dị vật thô dài xâm lược.
Bởi vì tư thế hai người ngồi trên bàn đu dây, côn th*t đâm vào cũng không sâu, nhưng ngay sau đó hắn lay động bàn đu dây một cái, đu dây vút lên, đồng thời côn th*t cũng hoàn toàn cắm vào trong cơ thể…