“Không được lộn xộn, nếu không ta cắt đầu ngươi.”
Thanh âm kia ra vẻ khàn khàn già dặn vẫn là không che dấu được thanh âm thiếu niên.
Chị vào nàng mà tay cầm chuôi kiếm còn run nhè nhẹ, tên thiếu niên này còn khẩn trương hơn cả nàng.
“Nhanh nói cho ta hầu gia phu nhân ở đâu?”
Hắn nói hầu gia phu nhân chẳng lẽ mà mỹ phụ nhân. Có thể xâm nhập vào phạm vi khống chế của Ngọc Vô Hà khẳng định cũng có chút năng lực, sao không nhân cơ hội này lợi dụng hắn?
Hoàn Ý Như sắc mặt đạm nhiên: “Muốn ta nói cho ngươi nàng ở đâu sao, trừ phi đáp ứng ta một điều kiện.”
Thiếu niên không nghĩ tới nữ nhân này còn dám cùng mình nói điều kiện, lạnh giọng nói: “Nói xem yêu cầu của ngươi là gì, đừng nghĩ được một tấc lại muốn tiến một thước.”
“Điều kiện của ta rất đơn giản, nếu ngươi có cơ hội sống sót thì mang ta rời khỏi nơi này.”
Miệng lưỡi Hoàn Ý Như cực kỳ chắc chắn, nàng còn có người quan trọng cần tìm, sao có thể cam nguyện yêu đương cấm luyến với Ngọc Vô Hà.
Thiếu niên nhẹ gầm lên, con ngươi đen bóng lườm nàng một cái, “Lời này của ngươi là có ý gì, là chỉ ta có thể mất mạng? Còn có ngươi không phải là người trong phủ sao, thế nào lại nghĩ chạy trốn?”
“Ngươi nói nhiều quá, nhanh chạy đi.” Hoàn Ý Như dịch dịch mũi kiếm lạnh lẽo của hắn, đi xuống giường nhìn thấy lưới cửa sổ bị phá ra một cái lỗ lớn, “Ngươi là từ nơi này tiến vào, không gặp qua những người khác sao?”
Thiếu niên một thân hắc y, dùng hắc sa che mặt. Nhìn dáng người tinh tế, công phu lại thập phần lợi hại, mang theo Hoàn Ý Như nhảy ra ngoài.
“Mới vừa rồi ta gặp được một người mặc bạch y ở chỗ này, xuống tay cực tần nhẫn lại không nói một lời, ta liền trực tiếp chém đầu hắn. Quái, thi thể hắn đâu…”
Trên mặt đường sạch sẽ, ngay cả một chút vết máu đều không có. Thiếu niên này giết chết bạch y nhân rất có thể chính là một trong bốn con rối thủ hạ của Ngọc Vô Hà.
“Phát ngốc cái gì, au đi cùng ta.” Hoàn Ý Như kéo theo thiếu niên đang kinh ngạc, lén đi vào đường hẹp quanh co.
Theo lý mà nói hầu gia phu nhân trở thành hoa nô, hẳn là ngủ ở phòng chứa củi, hai người ở phía sau hoa viên thế nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng người ngồi cạnh bồn hoa. Hoàn Ý Như nhìn thân hình người nọ, chẳng phải chính là hầu gia phu nhân sao, đều canh ba rồi sao còn trồng hoa?
Hoàn Ý Như bĩu môi nói với thiếu niên: “Người ngươi muốn tìm không phải ở kia sao?”
Thiếu niên thấy hầu gia phu nhân đầu bù tóc rối, hồ nghi mà đi đến trước mặt nàng: “Ngươi là hầu gia phu nhân? Sao lại biến thành dáng vẻ này? Nhanh nói cho ta biết Mặc Huyền ngọc ngươi đánh cắp đang ở đâu?”
Hoàn Ý Như ánh mắt sáng lên, hắn nói đến Mặc Huyền ngọc này, vì sao nàng lại cảm thấy quen thuộc như thế.
Hầu gia phu nhân một tay cầm đèn dầu, một tay nhặt cỏ dại, ngay cả khi thiếu niên ghé sát vào tai kêu tên, nàng ta vẫn là bộ dáng dại ra.
“Ngươi nói chuyện đi chứ!” Thiếu niên nhất thời gấp gap, túm chặt tay áo nàng ta kéo một cái, đem ống tay áo rách nát xe ra.
Thiếu niên kinh ngạc nhìn chằm chằm cổ tay sưng vù trắng bệch của nàng ta, thình lình có một khối thi đốm đỏ tím. Trong gió tỏa ra hơi thở hư thối, phảng phất làm cho bọn họ hít thở không thông.
“Ta không phải đã nói với ngươi sao, nàng ta là người vô hồn, ngũ quan vô cảm, có kêu phá giọng cũng không cảm giác được.”
Người vô hồn chính là hoạt thi, nàng thế nào không nghĩ tới…
Ngọn cây quế lay động, hiện ra một đôi giày thêu hoa văn. Ánh trăng màu bạc trút xuống đem bóng người nọ kéo dài như mây bay, làm cho người ta cảm giác không thể với tới.
Hắn hướng cánh tay về phía Hoàn Ý Như, giống như đối với hải tử ham chơi trở về nhà, mang theo tia sủng nịch, lại không dung một tia kháng cự: “Ý Như, lại đây…”
Hoàn Ý Như đối với hắn chỉ còn có sợ hãi, cắn răng lắc đầu lui về phía sau.
Thanh ảnh Ngọc Vô Hà ẩn sau tấm màn đen, khuôn mặt tuấn dị lúc sáng lúc tối, khẩn trương nhìn chằm chằm nàng đôi mắt lại lạnh như băng: “Ta quả nhiên đối với ngươi tốt quá…”