Lúc này Hoàn Ý Như mới hoàn toàn rõ ràng như thế nào là chênh lệch thể lực giữa nam và nữ.
Nàng thật vất vả tìm ra khe hở, từ dưới thân nam nhân to lớn cố gắng tránh thoát, nghiêng ngả lảo đảo chạy vài bước, lại bị hắn túm chặt cánh tay túm về giường.
Đôi tay vặn vẹo bị hắn một tay bắt lấy, hắn xe xuống mảnh vải buộc chặt trên trụ giường, thân hình hắn vững như Thái Sơn áp chế, làm nàng hoàn toàn không thể trốn thoát.
“Ngươi trốn không thoát đâu.” Khóe miệng Thái tử ngậm ý cười kiệt ngạo, đối với nàng nhất định phải được.
“Không cần…Ngươi làm cái gì…Ngô…” Lời nói còn chưa xong, trước mắt tối sầm lại, miệng đã bị ngăn chặn.
Hoàn Ý Như thậm chí còn nếm thấy mùi máu tươi, xem ra môi đều bị hắn cắn nát.
Môi Thái tử rời khỏi khóe miệng của nàng, dọc theo cần cổ trắng nõn hôn xuống, một tay cường thế cởi bỏ vạt áo chướng mắt.
Trong lòng Hoàn Ý Như có chuông cảnh báo vang lên, hai chân loạng choạng đá xuống đệm giường, “bang” một tiếng vang nhỏ, một vật từ phía dưới khăn trải giường lăn xuống dưới đất.
Thái tử nghe thấy tiếng quay lại nhìn, hóa ra là một quyển sách, cúi người nhặt lên, sau khi lật vài tờ lại khép lại sách vở, nheo lại tròng mắt nhìn về phía nàng, biểu tình khó có thể nắm bắt.
“Quyển sách này không phải của ta, là người khác cho ta, ta chưa từng xem qua!” Hoàn Ý Như gấp gáp giải thích.
Nếu là đằng trước có cái gương thì nàng liền biết mặt chính mình đỏ thành thế nào.
“Quyển sách này ngươi không cần xem.” Thái tử khẽ cười một tiếng, đem sách một lần nữa mở ra, “Ta xem qua lại dạy cho ngươi.”
“Không…Không cần…”
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ lật xem từng trang, biểu tình cực kỳ nghiêm túc chuyên chú, xung quanh là hơi thở cấm dục mê người. Nếu người khác nhìn thấy căn bản không thể đoán ra trên tay hắn chính là một quyển đông cung thập bát thức.
Sau khi xem xong một tờ cuối cùng, Thái tử đem xuân cung đồ vứt trên mặt đất, tới gần nàng tiếp tục tiến công mặt sau.
Xiêm y của nàng vốn đã hỗn độn bất kham, quần lót nghiêng lệch bị kéo xuống dưới, hai cái chân trắng nõn trơn bóng hiện ra, còn bị tàn nhẫn tách ra.
U cốc phía trong bắp đùi bại lộ trước mặt hắn, hai ngọn núi tuyết trắng, nhụy hoa phấn hồng dục phóng, tản ra một cỗ thanh hương của thiếu nữ.
Đôi mắt Thái tử càng thêm tối tăm, giống như một con báo đen vận sức chờ phát động, điên cuồng muốn chiếm hữu con mồi dưới thân.
Hoàn Ý Như nghiêng mặt đi nhắm chặt mí mắt, thân thể trần trụi run nhè nhẹ, đối với việc sắp phát sinh cảm thấy bất lực.
Nàng có thể cảm giác được một cây cứng rắn nóng bỏng, ở mảnh đất tam giác tư mật, tới tới lui lui cọ động.
“A a a…Không phải nơi đó…Tiến sai địa phương rồi…”
“Dã thú” đang trên đường xâm nhập bí động tạm dừng lại, ở chỗ cửa động cọ sát càng làm cho Hoàn Ý Như khóc không ra nước mắt.
“Là cái phía dưới kìa.”
Rõ ràng đối phương cưỡng bách chính mình, cư nhiên biến thành nàng dạy hắn làm, thật sự là quá thẹn thùng, nhưng vẫn còn hơn bị tiến sai địa phương đau đến chết.
Nàng nhắm mắt lại nên không nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Thái tử hiện lên thần sắc xấu hổ, cẩm côn th*t một lần nữa tìm đúng vị trí, đẩy ra bối thịt mạnh mẽ hướng cửa động chui vào.
âm đ*o thiếu nữ hẹp hòi u trướng, mấp máy bài xích quy đầu, đối với nam tử chưa bao giờ trải qua tính sự, là cực kỳ kích thích.
Thái tử hít vào một hơi, ôm eo nhỏ của nàng, lập tức đâm vào chỗ sâu nhất, vén ra tóc đên che khuất khuôn mặt nàng, tinh tế chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ trướng hồng.
Lúc này hắn mới sâu sắc ý thức được, một bộ phận của chính mình đang ở trong cơ thể nàng, gần như thế khiến hắn vô cùng thỏa mãn.
Hắn ôn nhu hôn môi nàng, ý đồ đem phần sung sướng kia cảm nhiễm cho nàng, hạ thân lại theo bản năng tiếp tục trừu động, không màng tất cả chiếm hữu…