Hoàn Ý Như được phong làm nhất phẩm thượng cung, phụ trách cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của hoàng đế. Hoàng cung gác cổng nghiêm ngặt, hoàng tử không được xuất hiện ở thâm cung nội viện, nàng rất khó thấy mặt Ngọc Vô Hà một lần.
Ban ngày trong cung bề bộn nhiều việc, tới buổi tối mới có thể thanh nhàn nghỉ ngơi.
Trước khi đi vào giấc ngủ, nàng đùa nghịch con rối nhỏ, lẩm bẩm: “Ta không ngủ được, làm sao bây giờ?”
Sau đó lại bóp mũi nghẹn giọng, giả vờ miệng lưỡi của Ngọc Vô Hà nói: “Chẳng lẽ là quá nhớ ta?”
“Ngươi thắng, ta có điểm nhớ ngươi.” Nàng chọc chọc mặt con rối nhỏ, cảm thấy hành động vừa rồi thật ấu trĩ, khô căn cười một tiếng, “Ta thật là quá nhàm chán…”
Dưới ánh nến mờ nhạt lay động, nàng ôm con rối nhỏ dwuaj vào đầu giường, mơ màng sắp ngủ đột nhiên cảm giác có một ngón tay lạnh băng, mềm nhẹ vuốt ve cánh môi hồng đào.
Nảng kinh giác mà căng mí mắt, chỉ thấy con rối nhỏ nằm ở trong lồng ngực của nàng, cũng không có cảm giác cổ quái ngoài ý muốn, hay mới vừa rồi chỉ là ảo giác.
Cửa phòng đúng lúc này bị gõ vang, nàng mặc xiêm y mở cửa liền nhìn thấy một công công thân hình cao thẳng thon dài, mang khoan biên mũ đứng ở ngoài cửa, cúi đầu xuống không nhìn rõ dung nhan.
“Thượng cung đại nhân có cần lò sưởi không?” Công công giọng nói vững vàng hỏi.
Lúc này tháng tư mùa xuân ấm áp, tùy nói vẫn có chút lúc ấm lúc lạnh vẫn là không cần dùng lò sưởi.
Nàng lắc đầu từ chối nói: “Không cần, cảm ơn công công.”
“Nhưng thượng cung đại nhân không có nó sẽ không ngủ yên được đâu.” Công công cười khẽ chế nhạo nói, tiếng cười này cực kỳ réo rắt, tự nhiên lộ ra cảm giác quen thuộc.
Nàng nhanh trừng mắt nhìn hắn, líu lưỡi nói: “Ngươi là…”
Công công chậm vãi vạch ra vành nón, trong bóng đêm mê ly như mộng lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết, bên môi nhộn nhạo ý cười thanh thiển: “Thượng cung đại nhân mới mấy ngày không thấy liền không nhớ rõ nô tài?”
Tâm Hoàn Ý Như nháy mắt nhảy lên cổ họng, nhanh chóng đem hắn kéo vào phòng, sau khi đem cửa phòng cùng cửa sổ đóng chặt mới lo sợ hỏi hắn: “Ngươi như thế nào mặc thành như vậy mà trà trộn vào đây?”
“Không giả dạng một phen thì làm sao vào được đây.” Hắn từ phía sau vòng lên vòng eo nàng, cằm đáp ở đầu vai nàng, phát ra thì thầm nỉ non, “Ta nhớ nàng…”
Nhiệt khí hắn thở ra phun ở vành tau nàng, giống như dòng nước ấm rót vào nội tâm nàng.
Bên tai nàng nhiễm một tia đỏ ửng nhàn nhạt, che dấu chớp mắt mấy cái: “Ngươi như vậy cũng rất chói mắt, ai kêu ngươi là công công đẹp nhất chứ, nếu thân phận của ngươi là thái giám, hôm nay cái gì cũng phải nghe theo ta.”
Ngọc công công theo lời nàng tiếp tục sắm vai, ngữ khí cung kính: “Nô tài nguyện phục vụ đại nhân ngủ yên.”
Hoàn thượng cung nghiêm mặt nói: “Hầu hạ không tốt liền trừ ngươi ba tháng bổng lộc.”
Ngọc công công đem nàng bế ngang ở trên giường, cười nói: “Bao quân vừa lòng.”
Hoàn thượng cung đầy mặt không vui, xô đẩy hắn: “Ngươi làm gì vậy, hầu hạ cũng không phải là bồi ngủ.”
“Đại nhân đừng khẩn trương, tiểu nhân không phải hầu hạ sao?” Ngọc công công để nàng ngồi ở mép giường đưa lưng về phía mình, mềm nhẹ mà vuốt ve bả vai nàng, “Lực đạo có thích hợp hay không?”
Này nhấn một cái thập phần thoải mái, Hoàn thượng cung hưởng thu đến nhắm mắt lại: “Không thể tưởng được ngươi làm cái gì đều tốt như vậy, mát xa đến cực kỳ thoải mái, có thể lại mạnh hơn một chút.”
“Còn có cảng thoải mái.” Tay hắn kéo dài mà du tẩu trên lưng, miêu tả đường cong lả lướt của thiếu nữ, hoặc nhẹ hoặc nặng vỗ về chơi đùa.
Nàng ở dưới bàn tay hắn môi đỏ mở ra thở hổn hển, ngón chân như trân châu dường như động vài cái, khuôn mặt nhỏ tinh xảo thanh thuần lộ ra một tia vũ mị, bất kỳ nam nhân nào cũng đều không chống đỡ được dụ hoặc nhường này.
Đôi mắt trong trẻo càng thêm thâm trầm, đem nàng đẩy ngã trên đệm giường, vô tình thoáng nhìn thấy con rối nhỏ ở đầu giường, nhăn mày lại ném nó sang một bên: “Con rối này như thế nào lại ở đây?”
“Đừng ném loạn, làm dơ không tốt.” Nàng đối với hành vi của hắn cực kỳ bất đắc dĩ, không biết vì sao hắn cực không vừa mắt con rối kia, tốt xấu gì cũng là lễ vật nàng đưa cho hắn.
“Ta không nghĩ nó quấy rầy chúng ta.” Tay hắn càng ngày càng làm càn, cách quần áo đùa bỡn hai vú tròn trịa của nàng.
“Nhưng nó chỉ là con rối mà thôi, a…Nhẹ chút…”
Con rối nhỏ lẻ loi nằm nghiêng trên tủ cạnh giường, nhìn Ngọc Vô Hà cởi bỏ nút thắt vạt áo của nàng, mày như núi xa Nga Mi nhăn lại dường như không thể thấy…”