Hắn mất tiếng thấp giọng gọi tên nàng, dùng hàm răng căn ra nút thắt cái yếm, hai luông tô nhũ tròn trịa tuyết ngưng bắn ra.
Hương thơm độc đáo của thiếu nữ như thấm vào ruột gan.
Hắn chôn ở khe rãnh giữa hai vú nàng, cắn một ngụm lên thù du đạm sắc, lưỡi dài liếm láp giống như rắn.
Phía sau là một bức tường lạnh băng phong kín, phía dưới bị một thanh nóng rực cứng rắn cọ xát, phía trước uất thiếp ngực nóng cháy.
“Ân…” Cả người nàng treo ở trên người hắn, ngửa đầu phát ra tiếng thở dốc trầm trọng, giờ này khắc này trong cơ thể là nóng lạnh đan xen.
“Ý Như, nhìn ta, ta là ai?” Môi hắn dọc theo xương quai xanh lên đến cổ, lưu lại những điểm đỏ trên da thịt trắng nõn, cuối cùng hôn lên đôi môi đỏ mấp máy.
Nàng căng ra mí mắt liếc mắt nhìn lại một cái, tròng mắt của hắn sáng ngời trong đêm đen, gian nan phun ra thanh âm: “Vô Hà…A…”
“Nàng nói chính là Vô Hà nào, ân?” Hắn khẽ cắn cánh môi nàng, mang theo ý vị nói sai liền trừng phạt.
“Duy nhất…Vô Hà…Ngươi là thế gian duy nhất…Một người…”
Hắn dường như nhận được đáp án vừa lòng, nhấp môi đạm đạm cười, sau đó hạ thân đâm một cái, côn th*t chui vào miệng huyệt vọt vào trong cơ thể nàng.
Một lần va chạm như vậy, phảng phất như đem không khí trong ngực nàng đều ép ra ngoài.
Hắn giống như dã thú phát tiết dục vọng, từng cái đều đâm vào chỗ sâu nhất, giảo đến đường đi đều mật nước giàn giụa, nhỏ giọt trên cỏ xanh biếc…
Sau khi hai người liều chết triền miên, Ngọc Vô Hà cởi xuống một miếng hắc ngọc ở trên cổ, mềm nhẹ mà ngang ngược đeo lên cho nàng.
Hoàn Ý Như nhìn trang sức này, sau khi biết là vật gì kinh ngạc hỏi: “Mặc huyền ngọc, đây là di vật của mẫu thân ngươi, cho ta làm cái gì?”
“Mặc huyền ngọc bị người bên ngoài xem như là tà ngọc đem lại vận rủi, kỳ thật ở Đàm U quốc nó là thánh vật ban cho Vu nữ pháp thuật, nghe nói có thể khởi tử hồi sinh.”
Nàng nhớ tới Ngọc Vô Hà mười sáu năm sau, có khả năng khởi tử hồi sinh, đại khái là có liên quan đến mặc huyền ngọc trong đầu con rối đi?
Hắn chuồn chuồn lướt nước hôn một chút môi đỏ, chăm chú nhìn thật sâu khuôn mặt nàng: “Đeo vào đi, nó sẽ thay ta bảo hộ nàng.”
Trên đường trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi Ngọc Vô Hà cũng không đi theo bên người, nhưng nàng biết hắn phái người ở chỗ tối bảo hộ mình.
Hoàn Ý Như cởi ra quần áo, rửa sạch tinh dịch tràn lan giữa hai chân, vuốt ve mặc huyền ngọc trước ngực, nhớ lại mới vừa rồi lại lơ đãng mỉm cười ngọt ngào ra tiếng.
Sau khi nằm vào đệm chăn mềm mại không bào lâu, nàng bỗng nhiên ngửi được một cỗ mũi máu tươi nhàn nhạt, cảnh giác mà đứng dậy mặc tốt xiêm y.
Mùi máu tười là từ ngoài cửa sổ tới, bốn phía rõ ràng yên tĩnh không tiếng động những lại có loại cảm giác áp bách ép sát đến gần.
Khi mùi máu tươi càng lúc càng nặng, nàng mới từ trong tay áo rút ra một cây chỉ bạc, đột nhiên trên cổ truyền đến một trận lạnh băng. Không cần quay đầu cũng biết có một thanh kiếm sắc bén kề ở trên cổ non mịn, chỉ cần hướng bên phải một chút, đầu nàng liền đứt đoạn.
Người này là cao thủ ngàn dặm khó tìm, liền ngay cả những ám vệ Ngọc Vô Hà tỉ mỉ lựa chọn cũng bị hắn hạ thủ giết chết trong thời gian ngắn.
“Ta có thói quen trước khi giết người phải hỏi di ngôn trước khi lâm chung của người đó, ngươi có gì để nói không?” Tiếng nói của thích khách cực kỳ chói tai.
“Ngươi là ai phái tới? Tả thừa tướng, hay là Nhị hoàng tử?” Hoàn Ý Như nghĩ tận lực kéo dài thời gian, nói không chừng có thể tìm ra một đường sống.
“Đến Diêm Vương gia mà hỏi đi.” Thế nhưng thích khách lại là người tính khí nóng nảy, tay cầm kiếm đột nhiên dùng lực, trên cổ nàng vẽ ra một đường máu.
Hoàn Ý Như chịu đựng đau đơn, tiếp tục cố gắng: “Từ từ, không biết người hại ta là ai, ta chết cũng không nhắm mắt, đến âm tào địa phủ cũng cáo trạng ngươi cũng không tốt đi.”
“Thích khách có một quy củ, không thể nói ra cố chủ là người phương nào. Hơn nữa ta giết người so với ăn cơm còn nhiều hơn, nếu bọn họ đều tới cáo trạng ta, Diêm Vương lão tử phỏng chừng cũng lo không hết, ai để ý cái tiểu nha đầu như ngươi.”
“Chính là ta đều sẽ chết, người đã chết liền không làm hỏng quy củ của ngươi.”
“Hừ, miệng lưỡi trơn tru, ta tốt xấu gì cũng hành nghề mấy chục năm, chẳng lẽ không biết ngươi muốn kéo dài thời gian sao, để mạng lại đi…”
Hoàn Ý Như đoán trước đại nạn đã đến, đang muốn nhắm mắt lại, khóe mắt vô tình thấy một mảnh huyết quang nhưng cổ lại không hề có một tia đau đớn.
Trên mắt đất có một cánh tay bị chém đứt, làm cho mặt đất máu tươi đầm đìa.
Nàng kinh ngạc nhìn lại liền thấy thích khách một bên ống tay áo trống rỗng, mà hắn cầm kiếm lại dính đầy máu tươi, thực hiển nhiên là chính hắn chặt đứt.
“Hắn quả nhiên không thể bảo vệ tốt ngươi.” Thanh âm là thanh âm của Ngọc Vô Hà, ngươi lại không phải người của hắn.
Trên tủ đầu giường có một tiểu thân ảnh ngọc bạch dựa nghiêng vào một góc. Mặt hắn hướng về phía Hoàn Ý Như, tròng mắt u lượng mở ra, ở dưới ánh nến tối tăm tựa như chớp một chút.
Hoàn Ý Như đánh giá trong phòng đều không phát hiện người khác, bỗng nhiên nghe được tiếng cười chế nhạo.
“Không cần nhìn, là ta, Vô Hà của ngươi.”
Con rối nhỏ lười biếng mà chống giá cắm nến đứng lên, giơ tay nhấc chân cùng chân nhân vô dị, ánh mắt từ đầu đến cuối đều khóa trên khuôn mặt nàng: “Ý Như, lại đây…”
Hoàn Ý Như trố mắt mà nhìn hắn, hai chân giống như rót chì vô pháp nhúc nhích.
Phảng phất trở lại mười sáu năm sau, con rối nàng tự tay tạo ra lại sống đến giờ…