*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sil

Nghe âm thanh quen thuộc kia, Tề Uyên ngẩng lên nhìn, liền thấy tiểu nha đầu đang tiếc hận bản thân không thể cúi đầu xuống càng thấp hơn nữa kia.

hắn nghe thấy âm thanh run rẩy sợ hãi kia, lông mày vốn đang nhíu chặt lại dần giãn ra. hắn liếc mắt nhìn về phía Ngụy Toàn, đôi mắt tràn ngập nghi vấn.

Ngụy Toàn sợ hãi nhìn A Viên, làm sao mà ông lại không biết được chuyện gì đang xảy ra chứ? rõ ràng là mấy người bên ngoài… đám ranh con kia sợ vô tình đắc tội Hoàng thượng nên mới đem một cung nữ ra làm bia đỡ đạn!

hắn lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa, hừ lạnh trong lòng, thầm nói: Đúng là đen đủi, xui xẻo thay cung nữ này lại chính là A Viên, lần này các ngươi xem như xong rồi!

Khay thức ăn được làm bằng gỗ đỏ*, khá lớn, nặng, bên trong là ba đĩa điểm tâm và một bát canh, A Viên cầm có hơi mỏi tay, tay run run đặt khay lên bàn.

*) Gỗ đỏ: (hay còn gọi là Hổ Bì, Cà Te) là loài thực vật thuộc họ Đậu, mọc tại một số nước Đông Nam Á như: Thái Lan, Việt Nam, Campuchia, Lào và Myanma.

IMG(Nguồn: )

Đây cũng không phải là thứ làm cho nàng e ngại nhất, mà nàng sợ nhất chính là không khí nặng nề trong điện và Hoàng Thượng đang ngồi ở đằng kia mà không lên tiếng.

Tại sao, sao còn chưa nói tiếng nào vậy…

Hàng lông mi xinh đẹp của A Viên nhăn lại, cẩn thận đến mức không dám thở mạnh.

Tề Uyên đặt bút xuống, yên lặng nhìn A Viên đang nơm nớp lo sợ: “Ngươi…” Chưa nói hết, phần còn lại đã bị hắn nuốt vào bụng, nhìn thiếu nữ đang run lẩy bẩy mà không hề phát hiện ra nét cưng chiều trong đôi mắt mình: Nàng vốn nhát gan, không được dọa nạt nàng…

hắn liếc mắt về phía Ngụy Toàn, cho hắn một ánh mắt.

Ngụy Toàn hiểu rõ liền tiến lên cố ý che đi người Hoàng Thượng, nhận lấy khay điểm tâm A Viên đang bê: “Lui xuống đi.”

A Viên như được giải thoát, cúi xuống hành lễ: “Nô tỳ cáo lui.”

Tề Uyên nhìn bộ dáng như trút xuống được gánh nặng này của nàng, tự nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười. Đợi nàng rời khỏi đây, hắn nhìn sang Ngụy Toàn: “Trẫm đáng sợ lắm sao?”

Ngụy Toàn không dám nói, yên lặng cúi đầu: Nếu ngài còn không đáng sợ thì chắc chẳng có người nào đáng sợ trên đời này đâu!

A Viên không dám ngẩng đầu lên suốt cả quá trình, đến mắt cũng không dám đảo. Vừa ra khỏi điện, nàng liền cảm thấy như đang sống lại. Từ bước những bước nhỏ lại chuyển sang chạy nhanh như bị Hồng thủy mãnh thú* đuổi theo. Nàng đi ra thật xa, đến khi cách Điện Dưỡng Tâm thật xa mới dám dừng lại thở phào nhẹ nhõm.

*) Hồng thủy mãnh thú: Cả Hồng Thủy và Mãnh thú đều có thể nuốt chửng cả con người lẫn dã thú, câu này ý chỉ tai họa to lớn.

(Nguồn: )

A Viên quay đầu nhìn tòa đại điện trang nghiêm kia mà lòng còn sợ hãi: Ngự tiền đúng là không phải nơi dành cho người mà!

“đi, Gọi những người canh chừng ngoài kia cho Trẫm.” Tề Uyên đang phê tấu chương, lạnh lùng nói.

“Hoàng Thượng lệnh cho các ngươi đi vào hỏi chuyện.” Ngụy Toàn nói du dương giống như Đàn nhị* vậy.

*) Đàn nhị: là nhạc cụ thuộc bộ dây có cung vĩ, do đàn có 2 dây nên gọi là đàn nhị, có xuất xứ từ Ấn Độ và vùng Trung Á, được du nhập vào Trung Quốc từ thế kỷ I đến thế kỷ III sau công nguyên từ người Hồ.

IMG(Nguồn: )

Tên thái giám vừa mới bắt A Viên vào đưa điểm tâm, Trịnh Khai nhìn thấy gương mặt lạnh băng của Ngụy Toàn, vội cười làm lành nói: ” không biết Hoàng Thượng đang…”

“đi vào rồi ắt sẽ biết!” Ngụy Toàn lắc cây phất trần trên tay, nhìn hắn đầy khinh miệt, xoay người tiến vào.

Trịnh Khai đổ mồ hôi lạnh sau lưng ngay lập tức, ủ rũ đi theo.

Tề Uyên lướt qua đám cung nữ thái giám đang quỳ phía dưới, khóe môi khẽ nhếch lên lạnh lùng. hắn rũ mắt, vẫn đang không ngừng phê tấu chương.

Đám cung nữ thái giám đang quỳ dưới đất bồn chồn, mồ hôi hột trên trán rơi lả tả.

âm thanh lật tấu chương “Rột roạt” trong đại điện yên tĩnh càng rõ ràng hơn. Đợi đến khi Tề Uyên thong thả phê chồng tấu chương chất đống như núi xong thì trời đã tối sầm, hắn ném cây bút lông nhỏ trên tay vào bộ đồ rửa bút* trên bàn.

*) Bộ đồ rửa bút: Là một loại đồ mĩ nghệ, là một trong bốn “Văn phòng tứ bảo”

IMG(Nguồn: )

“Lạch cạch” một tiếng vang dội, những người đang quỳ ở dưới đồng loạt run rẩy.

“Hoàng Thượng bớt giận.”

Tề Uyên cười lạnh một tiếng: “Các ngươi biết vì sao định ra quy định những cung nữ không ở Ngự Tiền không được phép đưa thức ăn cho vua chứ?”

“Là… Là bởi vì tiên hoàng…”

“Trẫm còn tưởng rằng các ngươi hoàn toàn không biết gì đâu.” Tề Uyên cười khẽ, khuôn mặt lạnh lẽo: “đã biết rõ như vậy mà còn cố tình vi phạm, Ngụy Toàn, lôi xuống đánh 50 Trượng, phạt chuyển sang Cục Hoán Y*.”

*) Cục Hoán Y: Là cục chịu trách nhiệm giặt quần áo cho hoàng thân quốc thích trong Cung. (Nguồn:)

“Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng!” Trịnh Khai liều mạng gào khóc xin tha, hắn thực sự không hiểu, lúc trước Hoàng Thượng vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ với việc hắn làm, tại sao hôm nay lại ra lệnh đánh chết người chứ!

“Tuân lệnh.” Ngụy Toàn sai người bước vào, chỉ đám cung nữ thái giám đang liên tục xin tha ở dưới, nói : “Còn đứng đấy làm gì? Bịt miệng họ lại, đừng để họ làm phiền đến Hoàng Thượng!”

A Viên tập tễnh trở về Thượng Thực Cục, làm xong công việc còn dở dang rồi mới trở về phòng, khi thấy Trình Tầm và Diêu Uẩn An còn suýt nữa òa khóc: “Ngự tiền đúng là nơi không cho người mà!”

“Có chuyện gì vậy? Nghe nói hôm nay cô gặp được Hoàng Thượng?” Diêu Uẩn An hưng phấn nói.

“Ta… Ta, sợi tóc của ta cũng xem như nhìn được…” A Viên ừng ực uống một cốc nước lớn, lúc này mới thả lỏng tâm trạng.

Diêu Uẩn An hận sắt không thành thép chọc đầu nàng: “Đúng là đồ vô dụng! Vất vả lắm mới có thể nhìn thấy Hoàng Thượng mà ngay cả đầu cô cũng không dám ngẩng lên.”

“Còn ngẩng đầu lên nữa! Đến cả tiến vào ta cũng không dám!” A Viên xoa nhẹ cánh tay đau nhức: “Bậc thềm bên ngoài là bao nhiêu cung nữ thái giám đang quỳ, đám Ngự Tiền đó sai ta vào làm bia đỡ đạn là để cho Hoàng Thượng xả cơn tức đó!”

“Hả? Vậy Hoàng Thượng có làm khó ngươi không ?” Trình Tầm căng thẳng, đôi mắt tràn đầy lo lắng.

Diêu Uẩn An cười nhạo: “Hoàng Thượng làm khó nàng thật thì sao nàng còn có thể sống sờ sờ ngồi ở đây uống nước?” Nàng bĩu môi nhìn A Viên, mặt tràn đầy không căm lòng: “Vừa rồi Thôi Chưởng thiện còn dạy nàng làm món mới nữa!”

“A Viên, Dư Tư thiện có việc hỏi ngươi.” một cung nữ mặc y phục nữ quan đứng ở trước cửa, mặt mày nghiêm túc.

Ba người hoảng sợ, Trình Tầm thoáng sang A Viên mặt trắng bệch, chủ động tiến lên hành lễ: “không nữ quan có thể nhắc nhở cho muội biết trước…?”

Nữ quan kia kiêu ngạo nói: “Đừng dài dòng, đi thì khắc biết.” Nàng ta nhìn nốt ruồi son trên mi tâm A Viên, lạnh lùng nói: “Đừng dùng bộ dáng hồ ly tinh này với ta, lớn lên đẹp mà người thì nghèo kiết xác!”

Diêu Uẩn An vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng bộ dáng mắt mũi cao hơn mắt này của nữ quan kia đã làm nàng bực: “Nữ Quan tỷ tỷ à, tỷ truyền lời thì truyền lời thôi, cần gì phải đâm chọc như thế! Sống trong cung cũng đừng tùy tiện đắc tội người.”

Nữ quan bị một tiểu cung nữ làm mất mặt, không nhịn nổi nữa, nhưng Diêu Uẩn An vốn có xuất thân tốt, nàng đắc tội không nổi, chỉ phải trút giận lên A Viên: “Ngươi vừa bước ra Điện Dưỡng Tâm, Hoàng Thượng đã giận giữ, phạt thuyên chuyển hơn phân nửa cung nữ thái giám Ngự Tiền, chắc chắn là ngươi đã làm Hoàng Thượng tức giận!”

“Ta ư?” A Viên khó hiểu: ” Ta còn chưa nói lời nào, tại sao lại làm Hoàng Thượng tức giận được?”

“Ngươi nói với ta cũng vô ích thôi, ngươi hãy giải thích cho Tư thiện đi !” Nữ quan nghiêng đầu hừ lạnh một tiếng.

A Viên cau mày, đẩy cửa ra ngoài.

“Diêu Uẩn An, chúng ta phải làm sao bây giờ!” Trình Tầm đi lại quanh phòng: “Dư Tư thiện kia mặt lạnh mà lòng cũng lạnh lùng độc ác, nổi tiếng là nữ quan có thủ đoạn trong cung. Chỉ vì cha sủng thiếp diệt thê mà giết chết mẹ ruột của nàng ta nên hận nhất nữ nhân xinh đẹp, dù A Viên không có làm gì sai, nhưng thể nào cũng phải chịu phạt nặng!”

Diêu Uẩn An cau mày, nàng tuy thích trêu chọc A Viên, nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn nàng mất mạng. Nàng vỗ bàn đứng dậy: ” Để ta đi tìm cô!”

“Ngươi chính là A Viên?” Dư Tư thiện, Dư Lê nhìn cô nương xinh đẹp đang quỳ dưới chân mình, đôi mắt hiện lên tia thù hằn.

“Thưa Tư thiên, nô tỳ chính là A Viên.” A Viên cung kính đáp, lòng vô cùng bất an, chỉ mong có thể sớm đi về.

Dư lê nhìn chằm chằm vào nốt ruồi son ở mi tâm của nàng, cười nhạo: “Gương mặt hồ ly tinh này! nói, có phải người quyến rũ Hoàng Thượng làm cho người không vui mới phạt người ở Ngự Tiền?”

A Viên run lên, vội dập đầu liên tục: “Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám… Nô tỳ nhát gan, đến cả đầu cũng không dám ngẩng lên…”

“Thiên tử nhất nộ, thây phơi vạn dặm*! Thượng Thực Cục vốn luôn ngàn cân treo sợi tóc, một món bánh không tốt thôi là cũng đủ chịu trượng trách rồi!” Dư Lê vốn ghét nhất là loại nữ tử lê hoa đái vũ, vừa gặp đã thương này, nâng tay ném Cốc trà trong tay xuống.

*) Thiên tử nhất nộ, thây phơi vạn dặm: Thiên tử mà nổi giận thì thây nằm trăm vạn, máu chảy ngàn dặm… (Trích từ “Chiến Quốc sách”, Chương VI: Ngụy sách, 25. Đường Thư không làm nhục sứ mệnh)

Nguyên văn:

Vua Tần nổi giận, bảo Đường Thư:

Ông đã từng nghe nói thiên tử giận thì ra sao không?

Đường Thư đáp:

Hạ thần chưa từng được nghe.

Thiên tử mà nổi giận thì thây nằm trăm vạn, máu chảy ngàn dặm…

Thế đại vương đã từng nghe nói hạng áo vải nổi giận thì ra sao không?

Tụi áo vải mà nổi giận thì cũng chỉ lột mão, tuột dép mà dập đầu xuống đất chứ gì?

Đường Thư bảo:

Bọn thất phu nổi giận thì như thế, kẻ sĩ nổi giận thì khác. Lúc Chuyên Chư đâm Vương Liêu thì sao chổi át mặt trăng; lúc Nhiếp Chính đâm Hàn Khôi thì cầu vòng trắng xuyên qua mặt trời; lúc yêu Li đâm Khánh Kỵ thì chim ưng xanh mổ nhau ở trên điện, ba vị đó đều là những kẻ sĩ áo vải cả, trong lòng nén giận chưa cho nó phát tiết mà trên trời đã lộ ra những hiện tượng đó. Nay sắp thêm có tôi nữa là bốn. Kẽ sĩ mà phải nổi giận lên thì thây nằm hai cái, máu chảy năm bước, thiên hạ phải để tang, tức như ngày hôm nay đây!

(Nguồn: Chiến Quốc Sách – Nguyễn Hiển Lê)

“Xin Tư thiện điều tra rõ ràng, nếu nô tỳ thực sự làm Hoàng Thượng tức giận, Hoàng Thượng phải trách phạt Nô tỳ ngay tại chỗ mới đúng chứ. Chuyện này không liên quan gì đến nô tì cả!” A Viên vội giải thích, mà ánh mắt người ngồi ở trên cũng càng ngày càng u ám…

******

Tề Uyên cau mày đứng đợi đã lâu ngoài cửa: tiểu nha đầu này lúc trước khi nghe thấy hai tiếng “Cúc cu” liền chạy ra, sao hôm nay lại…

Cánh cửa vang lên, lông mày của Tề Uyên chưa kịp giãn ra, chỉ thấy một cô gái lạ mặt đi ra ngoài.

“Ngài là Tề Nhị phải không ?”

Tề Uyên khẽ gật đầu, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.

“A Viên đã xảy ra chuyện rồi.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tề Thơm Quá: Đừng mơ lật được mặt nạ* của Trẫm!

A Viên: Đừng nói đến mặt nạ kia của ngài nữa! Mau đến dỗ ta bớt giận đi!

Hôm nay lại là một ngày đeo mặt nạ vui vẻ!

*) Mặt nạ: Ý là như kiểu thân phận (ẩn) của một người