*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sil

“cô phải về Cục Thượng Thực sao?” Tay Liễu Tòng Trân run lên một cái, trứng gà đã rơi trọn vào trong chảo dầu, nàng vừa gắp trứng gà lên vừa nói:” Ta không thể làm chủ chuyện này được.”

“Liễu Tư thiện, ngài là chưởng quản của Thượng Thiện Phòng, sao lại không thể làm chủ được?” A Viên chỉ cần cần nghĩ tới chuyện từ mai là có thể ngày ngày nhìn thấy Hoàng Thượng là hai chân đã nhũn ra.

Liễu Tòng Trân nghiêng đầu nhìn nàng, chậm rãi mở miệng nói:” cô còn chưa suy ngẫm lại cẩn thận sao? Sở dĩ Hoàng Thượng lại thiết kế để phạt Sở Tĩnh Thục, mở ra Thượng Thiện phòng toàn bộ cũng là vì điều cô đến Ngự tiền.”

“Hả?” A Viên không kìm được nuốt nước miếng, nhướn mày:” Vòng vèo như vậy sao?”

Liễu Tòng Trân làm xong món Ngự thiện cuối cùng, đặt món ăn lên khay rồi nhét vào tay nàng:” Đúng lúc đưa đồ ăn, hôm nay liền để cô đưa đi.”

“Tư thiện, ta…” A Viên nghĩ đến những điều mình nói trước mặt Tề Uyên, lá gan đã đều bị dọa đến nát ra rồi, sao lại còn dám đi gặp ngài ấy nữa?

Đôi mắt Liễu Tòng Trân chứa đầy ý cười chăm chú nhìn vào nàng:” Hoàng Thượng đã nói rồi, rằng ngài muốn gặp cô.” Nàng vừa dỗ A Viên đi ra cửa vừa nén cười, nói : “Vừa đúng lúc, cô cũng có thể nói với Hoàng Thượng chuyện xin phép được quay về Cục Thượng Thực.”

A Viên đang ngơ ngác dẫn một đám cung nữ đi đến Chính Điện, khuôn mặt đau khổ sắp óa khóc trước mặt mọi người: Mình đi nói chuyện này với Hoàng Thượng sao? Đây không phải là đang ngại mạng mình lớn sao!

Tại Cửa chính của Điện, Ngụy Toàn mang nụ cười đã sớm chờ ở chỗ này, thấy A Viên đến đây liền vội vàng tiến lên:” cô nương A Viên đến rồi sao?”

“Ngụy Tổng quản.” A Viên cúi đầu hành lễ, nhỏ giọng hỏi:” Hôm nay Hoàng Thượng có tâm trạng thế nào?”

Ngụy Toàn hơi chần chừ, Hoàng Thượng vừa nổi giận trên triều, bây giờ nhất định là đang trầm mặt xuống…

A Viên thấy khuôn mặt đầy do dự của Ngụy Toàn, theo bản năng cảm thấy nhất định hôm nay Hoàng Thượng lại nổi nóng rồi. Nàng khẽ chớp mắt, để chiếc khay đang cầm trong tay lên trên tay hắn, xoay người chạy ‘bịch bịch’ hai bước định chạy về Thượng Thiện Phòng.

Động tác này của nàng như nước chảy mây trôi, cũng khiến Ngụy Toàn sửng sốt.

“Đứng lại.”

một âm thanh trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ phía sau, A Viên khó khăn lắm mới dừng chân lại, dậm chân tại chỗ đầy lúng túng.

Đúng lúc nàng còn đang cắn môi nghĩ đến chuyện xoay người lại chủ động đi vào hang hổ hay tiếp tục chạy về Thượng Thiện Phòng liền nghe thấy một giọng nói ẩn chứa sự tức giận từ phía đỉnh đầu mình vang lên: “Lại đây.”

Đầu A Viên vang lên ‘ong’ một tiếng, chỉ phải chấp nhận số phận mà quay đầu lại, bất đắc dĩ đi trở về.

“Ầm” một tiếng nặng nề vang lên, mọi người trơ mắt nhìn A Viên đập thẳng vào, Ngụy Toàn trợn mắt nhăn mặt, xóa cái ót theo bản năng, vội che lại hai mắt: Chậc chậc! không dám nhìn, không dám nhìn!

“Au…” Mũi A Viên đau xót, nước mắt nháy mắt đã rơi xuống.

Nàng che lại mũi, giật mình cảm thấy một dòng nước âm ấm đang chảy ra theo khe ngón tay. A Viên bị đâm mạnh quá, người lại hơi ngẩn ra, đờ đẫn không hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

Tề Uyên nhìn máu chảy ra trên ngón tay nàng, ánh mắt trầm xuống, đưa tay ra nâng người nàng, làm cho nàng hơi ngẩng đầu lên.

“Người đâu, chuẩn bị băng.”

hắn lạnh giọng ra lệnh, đỡ bả vai A Viên đi vào trong Điện.

“Bậc thang.”

A Viên cẩn thận nhìn ngó, đi chắc từng bước từng bước. Đến khi ngồi trong Điện mới giật mình nhận ra chuyện này không đúng quy củ.

“Hoàng Thượng, nô tỳ, nô tỳ không sao, cho cho nô tỳ trở về tự xử lý đi.” A Viên thấy Tề Uyên sau một lúc lâu vẫn không hé răng cũng không dám ngẩng lên xem, lại yếu ớt bồi thêm một câu:” Nô tỳ Ngự tiền Nghi dung bất chỉnh*, sợ làm bẩn mắt Hoàng Thượng… không đúng quy củ.”

*) Ngự tiền Nghi dung bất chỉnh: Ăn mặt không chỉnh tề, không hợp quy cách trước mặt Thánh Thượng.

Tề Uyên yên lặng, chăm chú nhìn vào A Viên đang tỏ vẻ nghiêm túc, đuôi mày khẽ nhướng lên:” cô còn không đúng quy củ nhiều.”

Trái tim A Viên nảy lên, sợ Tề Uyên tính sổ với mình liền vội vàng ngậm miệng lại.

“cô nương A Viên, xin hãy tới đây với nô tỳ.” một Cung nữ đã chuẩn bị tốt khăn băng và nước liền bê tới, cung kính nói.

“không cần làm thế, băng bó cho nàng ở đây luôn.” Ngữ khí Tề Uyên lãnh đạm.

“Dạ.”

Động tác của Cung nữ kia vô cùng cẩn thận, sau khi cầm máu cho A Viên cầm máu mới cúi người lui ra ngoài.

Trong một khoảng thời gian ngắn, trong cả tòa Điện lớn như vậy chỉ còn lại hai người Tề Uyên cùng A Viên, sau một lúc lâu vẫn không nói lời nào.

A Viên chỉ cảm thấy trong Điện im ắng đến mức tiếng hít thở bé xíu của mình cũng đều như như tiếng sấm bên tai, nàng im lặng nín thở, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không dám động đậy dù chỉ một chút.

Tề Uyên buồn cười nhìn A Viên đang cẩn thận như người gỗ, đột nhiên mở miệng nói: “cô đã sắp ngồi im được gần nửa tuần hương rồi, không thấy mệt sao?”

“không, không mệt…”

“không đói bụng sao?” Tề Uyên nhíu mày.

“không đói bụng.” A Viên nhỏ giọng nói.

Tề Uyên khẽ cong khóe môi, mở miệng gọi: “Ngụy Toàn.”

“Có nô tài.” Ngụy Toàn vội vàng đi đến: “Hoàng Thượng có gì cần ra lệnh sao.”

Tề Uyên yên lặng nhìn A Viên, mỉm cười trong mắt:” Truyền thiện*đi.”

*) Truyền thiện = Mang đồ ăn lên (với Vua)

“Dạ.”

Các Cung nữ truyền thiện ở Ngự tiền im lặng nín thở, ra vào Điện ngay ngắn có trật tự, chẳng bao lâu sau, trong Điện liền tỏa ra mùi thơm quyến rũ.

A Viên ngửi mùi thơm kia, trong đầu đột nhiên hiện lên món Gân chân thú xào chua ngọt* do Liễu Tư thiện tự tay làm kia, mềm mại nhưng vẫn chắc nịch, chua cay thơm ngon…

*) Gân chân thú xào chua ngọt: là một món ăn trong bộ “Mãn Hán toàn tích”, có tác dụng làm tăng khả năng tái sinh của tế bào, làm cho làn da càng mịn màng, căng mọng, trì hoãn sự lão hóa làn da. Nó như kiểu gân chân của thịt thú sốt với một loại sốt chua cay đặc biệt gọi là Sốt Mala (Tên tiếng anh)

IMG

(Nguồn: )

Nàng nghĩ vậy là không kìm lòng được mà nuốt nước bọt: Hình như hôm nay Tư hiện còn làm cả món Gà chiên giòn, còn có Canh bí nấu xương, Tai ngâm ớt đỏ, Trứng muối nhồi đậu hũ, Tôm say rượu, Ngọc trúc trộn sứa…*

– Gà chiên giòn:

IMG

– Canh bí nấu xương:

IMG– Tai ngâm ớt đỏ:

IMG

– Trứng muối nhồi đậu hũ:

IMG

– Tôm say rượu: Tôm nhúng rượu rồi ăn sống

IMG

– Ngọc trúc trộn sứa: (Ngọc Trúc: một loài thực vật)

IMG

“Thanh niệm, chia thức ăn cho A Viên.”

A Viên ngạc nhiên, đột nhiên ngẩng đầu lên: “không, không, không, nô tỳ không đói…”

Vừa dứt lời, trong Điện liền vang lên tiếng “ục ục”.

A Viên đỏ mặt, xấu hổ không chịu nổi, nàng vội vã che bụng lại, chỉ tiếc không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.

Tề Uyên khẽ cười, bầu không khí trầm lắng trong Điện kia đột nhiên sinh động lên.

“không ăn sao?” Tề Uyên cúi đầu nhìn A Viên đang cúi đầu không dám nhìn lên, lại khẽ nhướng đuôi mày, khuôn mặt không một gợn sóng kia lại hiện lên ý cười mỏng manh.

“Chuyện này không đúng với quy củ.” A Viên nhẹ giọng nói.

“Trẫm nhớ rõ trước đây cô nói món Gân chân thú xào chua ngọt của Liễu tư thiện làm ăn ngon lắm, nay quả đúng là không sai.”Tề Uyên khẽ liếc nhìn nàng một cái, buồn bã nói: “Thanh Niệm, thưởng cho cô.”

Thanh niệm đã ở cùng với Tề Uyên lâu ngày, tất nhiên là hiểu được ý tưởng của ngài, vậy nên cũng hết sức phối hợp: “Nô tỳ cảm tạ ân điển của Hoàng Thượng.”

A Viên im lặng giương mắt nhìn chiếc đĩa sứ trắng muốt đựng đầy món gân chân thú béo ngậy, lại thở dài: Quên đi, cái bụng là quan trọng nhất…

Nàng hít sâu một hơi, yên lặng dịch người qua, nhìn chằm chằm vào Tề Uyên: Mình đã làm nhiều đồ ăn như vậy cho ngài ấy rồi, vậy “ăn lại” một ít cũng không phải quá đáng nhỉ?

Thanh Niệm là một người vô cùng tinh mắt, chưa đợi Tề Uyên nói gì đã bưng đĩa Gân chân thú xào chua ngọt đến trước mặt A Viên, cười tủm tỉm nói:” cô nương mau ngồi xuống đi, tí nữa nguội thì lại ăn không ngon.”

“không có quy củ.” Tề Uyên lạnh lùng mắng một câu.

A Viên vừa do dự định ngồi xuống lại bị ấy lời quở trách bất ngờ này dọa sợ đến run lên, đầu gối cong xuống “bịch” một cái quỳ trên mặt đất:” Hoàng Thượng tha mạng.”

Tề Uyên sửng sốt:”không phải nói cô.”

hắn lấy tay khẽ chọc vào bím tóc trên đầu nàng:” Lá gan này của cô còn bé hơn cả chuột.”

“không phải mà!” A Viên cãi lại một câu theo bản năng.

“Đến chuột còn dám ăn trộm dầu, Trẫm cho cô ăn quang minh chính đại cô còn không dám, vẫy cô nói cho Trẫm xem, cô bạo hơn nó ở điểm nào chứ?”

A Viên nhìn thấy nét hài hước trong đáy mắt Tề Uyên, tức giận gắp một miếng gân chân thú cắn mạnh một cái: Ăn ngon quá!!!

Tề Uyên ra hiệu cho Thanh Niệm một ánh mắt, nàng ta hiểu rõ trong lòng, cười lui ra ngoài.

“Ngụy Tổng quản, ngài nói xem có phải Hoàng Thượng của chúng ta sắp có thêm một vị Hậu phi không ?” Thanh Niệm cười ôn hòa.

Ngụy Toàn lén nhìn vào bên trong nhìn một chút, thấy nét cưng chiều nhàn nhạt trong mắt Tề Uyên liền khẽ vẫy cây phất trần trong tay, ra vẻ cao thâm nói:” Ta thấy Hoàng Thượng không nhìn người ta như nhìn Hậu phi đâu.”

Đôi mắt Thanh Niệm khẽ cong lên, chớp mắt hơi kinh ngạc, xoay người đi chuẩn bị nước trà.