*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sil

Tề Uyên nhìn Vân Ánh Vãn, bàn tay buông thõng bên cạnh tự nhiên nắm chặt lại, gân xanh trên trán cũng dựng lên một cái.

anh yên lặng nhìn A Viên vội vàng khoát tay, lo lắng nói: “Tứ tỷ tỷ, ngài đừng nói lung tung…”

không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận… Tề Uyên đau xót trong lòng, con ngươi ảm đạm mờ mịt.

Thiên tính của phụ nữ chính là buôn dưa lê bán dưa chuột, cho dù là thiếu nữ vừa mới cập kê như Vân Ánh Vãn cũng không thể diệt nổi ngọn lửa bát quái* trong lòng.

*) Bát quái: Tiếng lóng chỉ việc tán gẫu, nói chuyện phiếm, hóng tin hot.

Nàng nhích lại gần bên cạnh A Viên, thấp giọng nói: “Gia Gia, muột ở trong Cung đã nhiều năm như vậy, lại từng hầu hạ ở Ngự tiền, chắc hẳn cũng biết không ít, muội nói cho Tứ tỷ tỷ xem, rốt cuộc Hoàng Thượng có “Long dương chi hảo” không ?”

Ngụy Toàn đi theo bên cạnh Tề Uyên run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán lấm tấm từng giọt, sắc mặt còn tái hơn mấy phần so với Tề Uyên.

A Viên nghĩ nếu Tề Uyên nghe thấy lời đồn này về bản thân, sắc mặt tất nhiên sẽ đen như đáy nồi, nàng cúi đầu, toan che dấu khóe môi đang cong lên như điên khi cười trên nỗi đau của người khác.

Vân Ánh Vãn nhìn thần sắc của A Viên, kinh ngạc che miệng lại: “Chẳng trách chuyện truyền ra bên ngoài có căn cứ hẳn hoi.”

A Viên thấy nàng hiểu lầm liền vội vàng giải thích, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc truyền ra từ phía sau: “Hóa ra là Vân tứ Tiểu thư vào Cung.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, con ngươi co rụt lại, trong lòng hốt hoảng vội vàng đứng dậy hành lễ.

Tề Uyên lạnh lùng liếc nhìn hai người, lãnh đạm nói: “Miễn lễ.”

A Viên yên lặng nhìn Triều phục trên người Tề Uyên, xấu hổ cười: “Sao ngài lại đến đây?”

“Trẫm đến đây đi dạo trong Hoa Viên.” Tề Uyên liếc nhìn Vân Ánh Vãn một cái, nhíu mày, cảm thấy nàng ta thật thừa thãi.

anh cao giọng gọi: “Ngụy Toàn.”

“Có Nô tài.” Ngụy Toàn há miệng run rẩy tiến lên phía trước vài bước, cúi đầu rất thấp.

“Trẫm đã chuẩn bị cho Vân tứ Tiểu thư một phần quà gặp mặt, ngươi dẫn nàng ta đi lấy.”

“Làm phiền Tứ Tiểu thư đi theo Nô tài đến nhận.” Ngụy Toàn cười nói với Vân Ánh Vãn nói, trong lòng đang tính đưa lễ sộp như thế nào.

Hoàng Thượng vốn chẳng chuẩn bị gì hết á!

Vân Ánh Vãn nhìn A Viên, do dự trong chốc lát, thấy nàng gật đầu với mình mới tạ ơn, rồi lui ra theo Ngụy Toàn.

Bên trong hành lang chỉ còn lại hai người A Viên và Tề Uyên, nàng thấp thỏm bất an, nghĩ đến chuyện đêm qua cũng không khỏi xấu hổ đến mắt đỏ bừng. A Viên lúng túng khẽ ho một tiếng, đang định gọi Thu Lan vào, không ngờ ngài ấy đã mở miệng trước: “không có Điểm tâm, trình lên một ít đi.”

Thu Lan nhìn đống Điểm tâm còn chưa được đụng vào mấy miếng trên bàn, mím môi, chỉ phải lui xuống.

Đám người đã đi xa, Tề Uyên cúi người, kề bên tai A Viên, cười như không cười nói: “Trẫm có “Long dương chi hảo” hay không, nàng còn không biết rõ sao?”

Khuôn mặt A Viên đỏ lên, muốn tránh theo bản năng, đột nhiên bị giữ chặt trên ghế.

“Còn muốn chạy sao?”

Giọng Tề Uyên khàn khàn, A Viên chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng lên, lẩm bẩm giải thích: “không có!”

anh ngồi bên cạnh A Viên, cầm ly Sữa Hạnh Nhân trước mặt A Viên mà nàng vừa uống một hụm, động tác vô cùng tự nhiên.

“ Ơ? Ta đã uống…”

Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Tề Uyên bỏ ly xuống, nhìn A Viên đang há miệng, chẳng nói nửa lời.

A Viên lén ngẩng đầu lên ngắm ngài một cái, không hiểu sao ánh mắt lại bị góc mặt tuấn tú của Tề Uyên hấp dẫn, khuôn mặt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, chiếc cằm góc cạnh, nàng ngộp thở, không chớp mắt im lặng nhìn hắn, cả người như sa vào góc nghiêng khuôn mặt của ngài.

“Nhìn đủ chưa?” Tề Uyên chợt lên tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía nàng, đôi mắt tràn ngập ý cười nước.

A Viên ngơ ngác lắc đầu, giật mình nhận ra bản thân đang làm gì, rất nhanh lại gật đầu.

Tề Uyên cười khẽ: “Trẫm còn công vụ phải xử lý, về Điện Dưỡng Tâm trước.”

“Ừm…” A Viên lên tiếng, bóng người trước mặt nhoáng lên một cái, trên môi bỗng truyền đến cảm giác mềm mại cùng hơi thở lạnh lẽo, chóp mũi lẫn vào mùi hương mát lạnh ngọt ngào, đầu óc nổ ầm ầm, luống cuống chân tay.

Tề Uyên sung sướng bước đi, lòng còn vương vấn nét vui sướng nhàn nhạt. anh đi ra ngoài hành lang, bước chân dừng lại một chút, quay lưng lại với A Viên, nói: “Từ nhỏ Trẫm đã hy vọng sau khi lớn lên bản thân được giống như Phụ Hoàng, chỉ ở bên một người cả đời…”

đang nói, liền thấy Vân Ánh Vãn cách đó không xa đang đi tới, vành tai đỏ lên, nuốt xuống lời kế tiếp, thu lại ý cười trên mặt, trở lại với dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, khoanh tay rời đi.

A Viên chỉ ngẩn ngơ vuốt môi, đầu “ong ong”, hoàn toàn không hề nghe rõ lời vừa rồi của Tề Uyên. Khuôn mặt cong cong, gò má ửng đỏ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Tề Uyên thật ngọt, là vị của Hạnh Nhân!

“Gia Gia?” Vân Ánh Vãn thấy A Viên ngơ ngác, liền quơ tay trước mặt nàng: ” đang nghĩ gì vậy!”

“không, không có gì…” A Viên tỉnh lại, ánh mắt có chút né tránh.

Tỳ nữ đi theo Vân Ánh Vãn cầm lấy hộp gỗ do Ngụy Toàn mang tới, mở ra, một cây Trâm Ngọc ôn nhuận trong suốt hiện ra trước mắt nàng.

“cô nương, trên đường đi Cục Thượng Thực ta bắt gặp tứ Công tử của Giản gia, ngài ấy nhờ Nô tỳ đưa thứ này cho ngài, nói đây chỉ là quà tạ ơn, ngài ấy sẽ đưa thứ ngài nhờ vào hôm khác.” Thu Lan đưa hộp cho A Viên, thuận tay đặt Điểm tâm lên bàn, chiếc bàn khá lớn liền có chút chật chội.

A Viên mở ra nhìn, trong lòng kinh ngạc, là một chiếc Trâm Ngọc khắc hình Hoa Đào bằng loại ngọc màu hồng phấn cực kỳ quý hiếm.

Vân Ánh Vãn nghiêng đầu nhìn, kể cả nàng vốn không thích trang sức cũng không khỏi cảm thán ra tiếng.

Chiếc trâm được làm từ loại ngọc màu hồng phấn không đều, kích cỡ vừa phải, người khắc đã khéo léo biến thiếu sót này thành ưu điểm, mỗi cánh hoa đậm nhạt khác nhau, khiến đóa Hoa Đào này trông vô cùng sống động.

“Bộ quần áo muội mặc hôm nay hợp với chiếc Trâm Ngọc này thật.” Khóe môi Vân Ánh Vãn cong lên, cầm cây Trâm Ngọc đặt vào tóc nàng, càng khiến nàng trở nên kiều diễm.

A Viên sờ cây Trâm Ngọc kia, tâm trạng vô cùng tốt.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến lúc Vân Ánh Vãn phải Xuất cung. A Viên lưu luyến tiễn nàng đến cửa Cung, trong lòng hơi luyến tiếc.

“Ngày mai tỷ còn tới nữa, ngoan nhé!” Vân Ánh Vãn híp mắt cười, sờ đầu nàng, xoay người lên xe ngựa đi về Phủ Hiển Quốc Công.

A Viên ngóng trông theo xe ngựa, thở dài sâu xa.

“cô nương, Hoàng Thượng mời ngài đi qua dùng bữa.” Ngụy Toàn tính toán chặt chẽ thời gian, biết A Viên nhất định sẽ tự mình đưa Vân Ánh Vãn xuất Cung, vẫn luôn đứng chờ tại cửa Cung.

A Viên nhận lời, ngay khi Ngụy Toàn vừa quay đầu lại, liền mang vẻ đáng thương: Nhớ mẫu thân và phụ thân…

******

“Trẫm cố ý sai Liễu Tư thiện làm món mà nàng thích…”

Còn chưa nói tiếng “Lươn Kho Tàu*”, Tề Uyên đột nhiên chú ý tới cây Trâm Ngọc tinh xảo trên đầu A Viên, anh biết, cây Trâm Ngọc này là tác phẩm của Giản Chiếu.

*) Lươn Kho Tàu:

IMG

(Nguồn: )

Đuôi mày khẽ nhướng lên, đôi mắt thình lình ngập sóng.

A Viên nghi ngờ nhìn, mình còn chưa nói gì, tại sao sắc mặt của ngài ấy lại âm u đáng sợ như vậy?

“Cây Trâm Ngọc này thật khác lạ.” Tề Uyên cười như không cười, ánh mắt sâu thẳm như màn đêm.

A Viên sờ cây Trâm Ngọc trên đầu theo bản năng, khuôn mặt lập tức mỉm cười: “Là Giản Thiếu gia tặng, đẹp không !” Nàng tất nhiên là vui sướng, không để ý tới khuôn mặt càng ngày càng đen của Tề Uyên mà khen ngợi: “Lần đầu tiên thấy cây Trâm Ngọc này ta cũng kinh ngạc! Ngay cả người vốn không thích trang sức như Tứ tỷ tỷ nhìn thấy cũng đều khen không dứt miệng!”

“So với Trâm của Trẫm thì sao?” Tề Uyên cắn răng, một tay kéo A Viên đến trước bàn, hai tay chống trên bàn giữ nàng khít khao trong lòng.

A Viên còn chưa nói gì đã nghe Ngụy Toàn đứng bên ngoài thông báo: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Tiêu Đại nhân có chuyện quan trọng cầu kiến.”

Tề Uyên nhíu mày, A Viên khẽ đẩy anh, đỏ mặt nói: “Ta đi về trước.”

“Đừng đi.” anh nhíu mày, kéo A Viên ra sau tấm Bình phong bảo nàng ngồi xuống, tiện tay đưa cho nàng một địa Điểm tâm: “Ngồi chờ Trẫm.”

“Cho hắn vào.” Tề Uyên cao giọng, vừa dứt lời, cánh cửa đã bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra.

A Viên cầm Điểm tâm, không dám động đậy dù chỉ một chút, trái tim cũng dâng tới tận họng: Đây là điều tối kỵ! Tối kỵ đấy!!!

“Thần tham kiến Hoàng Thượng.” Tiêu Lâm vẫn giữ vẻ ôn nhuận như ngọc, nhưng đôi mắt lại ẩn hiện vẻ nham hiểm.

Giọng nói Tề Uyên lãnh đạm, khuôn mặt trầm tĩnh như nước: “Nam Cương đã xảy ra chuyện gì?”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thám tử thông báo, thủ lĩnh Nam Cương muốn dâng một mỹ nhân đến Đại Tề.”

“Mỹ nhân sao?” Khuôn mặt Tề Uyên trầm xuống, không hiểu sao lòng lại căng thẳng.

Chỉ thấy Tiêu Lâm vừa chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe môi liền cong lên trêu ghẹo: “Tất nhiên là chuẩn bị cho ngài rồi.”