*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sil

*) Hổ phù: là một tín vật của nhà binh, được hiểu nôm na là “cái bùa hình con hổ”. Vật này được sử dụng như sau: Dọc sống lưng xẻ hổ làm đôi, nửa phải do vua giữ và nửa trái trao cho tướng lĩnh mệnh đi tham chiến, nếu không có hổ phù thì thống soái không có quyền điều binh khiển tướng.

IMG

(Nguồn: )

Ba Cung nữ kia bị Quý thị dọa sợ, đưa mắt nhìn nhau, vội vàng xua tay phủ nhận: “Phu nhân, bọn Nô tỳ không nói gì cả, có thể ngài nghe nhầm rồi…”

Các nàng cúi đầu, lòng bồn chồn: Nếu bị Hoàng Thượng biết mình đang bàn tán sau lưng cô nương A Viên, nhất định sẽ đánh chết chúng ta…

Quý thị thấy ba người nọ mặt xám ngắt, chỉ thấy nhức đầu lóa mắt, phất tay đi về hướng Điện Dưỡng Tâm đi.

“Trời ơi? Vân nhị Phu nhân! Xin ngài đừng chạy lung tung!” Cung nữ dẫn đường không biết tại sao Quý thị vừa nghe thấy chuyện liên quan tới A Viên liền thất thố, vội vàng chạy chậm đuổi theo định ngăn lại, tự tiện xông vào Điện Dưỡng Tâm… thì mình có 10 cái đầu cũng không đủ chém!

Ngụy Toàn phụng mệnh hầu cận bên ngoài Điện Dưỡng Tâm, nhìn thấy Quý thị từ xa, vừa định đi lên đón lại nhận ra có gì đó không đúng: Tại sao Vân nhị Phu nhân lại nổi giận đùng đùng như vậy?

Ông ta trầm ngâm trong chốc lát, vẫn kiên trì tiến lên nghênh đón: “Vân nhị Phu nhân, sáng sớm nay Hoàng Thượng nghe nói ngài định vào Cung, nghĩ rằng ngài không thấy cô nương A Viên ở Cung Trường An có lẽ sẽ đến Điện Dưỡng Tâm, liền cố ý phái Nô tài đứng hầu ở đây.”

Quý thị thoáng bình tĩnh lại, giọng nói vẫn hơi run rẩy: “Gia Gia của ta ở đâu?”

Ngụy Toàn thăm dò sắc mặt của Quý thị, cười nói: “Hôm qua Vân cô nương quay trở về nhà họ Thường, tâm trạng giống như không được tốt cho lắm, đêm qua uống say ở Điện Dưỡng Tâm, lăn lộn đến tận hừng đông, Hoàng Thượng còn chưa kịp nằm xuống, uống chén trà đặc đã phải lên Triều rồi.”

Quý thị nghe vậy, gánh nặng trong lòng được cởi bỏ, khuôn mặt cũng còn chút máu, giọng bà chậm dần, nhẹ nhàng nói: “không biết Ngụy Tổng quản có thể dẫn ta đi gặp Gia Gia được không ?”

“Vân cô nương còn chưa tỉnh lại, để Nô tài dẫn Phu nhân đi đến thiên Điện ngồi một lúc?”

Quý thị còn chưa hoàn hồn, miễn cưỡng cười cười: “Làm phiền Ngụy Tổng quản.”

“Sao lại nói vậy? Phu nhân quá khách sáo rồi.” Ngụy Tổng quản cười đi trước dẫn đường, nửa có nửa không trò chuyện với bà: “Từ nhỏ Nô tài đã đi theo Hoàng Thượng, nhoáng cái cũng ngót 20 năm rồi.”

Quý thị tùy ý đáp lời: “Thời gian trôi qua mau, năm tháng không buông tha người…”

“Phu nhân nói có lý.” Ngụy Toàn dừng lại một chút, đầy thâm ý nói: “Nô tài đã đi theo Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ngài để ý đến một người con gái như vậy, ngay cả gọi thẳng tên tục của ngài cũng không hề tức giận.”

Sắc mặt Quý thị trầm xuống, bước chân hơi chậm lại: “Ngụy Tổng quản, Hoàng Thượng hiện nay có tiện không ?”

Ngụy Toàn sửng sốt, không dám qua loa, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Để Nô tài đi thông báo một tiếng.”

“Làm phiền Ngụy Tổng quản.”

Bên trong Điện Dưỡng Tâm, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, im lặng rất lâu vẫn chẳng có ai mở lời trước.

Quý thị mím môi, đôi mắt xinh đẹp yên lặng đánh giá Tề Uyên, càng nhìn càng thấy bí bức. Bà khẽ ho một tiếng, cắn răng nói: “Gia Gia không thích hợp với ngài.”

Ngụy Toàn vừa định đi vào dâng trà liền hít lạnh một hơi, đuổi đám Cung nhân, Thị vệ ra rất xa. Ông ta lo lắng nhìn cửa Điện đầy khí thế, thở dài sau xa: Hoàng Thượng, ngài bị mẹ vợ tương lai chê rồi…

“Vì sao?” Giọng nói Tề Uyên nhàn nhạt, khuôn mặt bình tĩnh như nước không một gợn sóng.

“Gia Gia là bảo bối của Vân gia, Nô tì không thể nhìn nó vào chốn thâm Cung tranh đoạt một người đàn ông với rất nhiều phụ nữ khác được.” Quý thị đỏ vành mắt, chậm rãi quỳ trên mặt đất: “Vân gia đã có một cô con gái chết trong hoàng gia rồi, không thể lại có người thứ hai.”

Tề Uyên mím môi, im lặng đi đến trước mặt tự tay nâng bà dậy, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Nàng không cần phải tranh.”

Quý thị sửng sốt trong chốc lát, lại vẫn cười lạnh: “Nô tì không phải Gia Gia, nhìn đời chưa sâu, nói hai ba câu đã bị ngài dụ dỗ.” Thái độ của bà cứng rắn, không còn vẻ dịu dàng như nước năm xưa: “hiện nay ngài còn ham mới…”

Sắc mặt Tề Uyên lạnh lẽo, lạnh giọng ngắt lời: “Vân nhị Phu nhân cũng quá coi thường con gái mình rồi.”

anh lạnh lùng nhìn Quý thị, hít sâu một hơi kìm lại cơn giận trong lòng, hạ thấp tư thái: “Tổ phụ của Trẫm vì Đại Tề mà phụ vợ cả, nạp Công chúa nước làng giếng làm phi, Tổ phụ luôn nói với Hoàng Tổ mẫu đây chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng sau này, tiểu Hoàng thúc của Trẫm, Thành vương chào đời…” Tề Uyên dừng lại một chút, khóe miệng mang theo một tia mỉa mai: “Phụ hoàng từng nói với Trẫm, lúc đó Hoàng Tổ mẫu luôn lấy nước mắt rửa mặt…”

“Sau này Phụ Hoàng Trẫm chỉ cưới một mình Mẫu Hậu, ngày đầu tiên người lên ngôi đã lập Mẫu Hậu làm Hoàng Hậu, rải tán Hậu Cung vì bà, vài thập niên sau vẫn cưng chiều như thế, cho đến khi tắt thở vẫn gọi tên Mẫu Hậu.” Tề Uyên nhìn Quý thị, ánh mắt kiên định: “Những việc Phụ hoàng làm vì Mẫu Hậu, Trẫm cũng có thể làm vì A Viên.”

Quý thị im lặng, trong lòng hơi xúc động, nhưng bà vẫn một mực không thả ra, Vân Ánh Gia là tính mạng của bà, cho dù Tề Uyên có nói dễ nghe như thế nào đi chăng nữa, bà cũng không thể lấy nửa đời của nữ nhi ra đánh cuộc được.

“Xin Hoàng Thượng thứ lỗi, Nô tì làm cha làm mẹ phải suy nghĩ cho nữ nhi.”

Tề Uyên gật đầu, nhíu mày hỏi: “Vậy Phu nhân nghĩ, nếu như A Viên được gả cho một nhà Quý tộc bình thường có thể bảo đảm được hạnh phúc của nàng sao?”

Quý thị nói không chút nghĩ ngợi: “Gả cho nhà Quý tộc, nếu như A Viên bị ức hiếp chúng ta còn có thể làm chỗ dựa cho nó, cùng lắm cũng chỉ là hòa ly* thôi.” Bà nhìn Tề Uyên, chậm rãi nói: “Nếu như vào Hậu Cung, đó mới chính là “Lên trời không đường, xuống đất không cửa”**.”

*) Hòa ly: ly hôn thời xưa, khác với bị hưu (bị chồng bỏ)

**) Lên trời không đường. xuống đất không cửa: Trích một câu trong “Ngũ Đăng Hội Nguyên” của đại sư Thích Phổ Tế, chỉ hoàn cảnh gian nan, không có đường mà đi.

(Nguồn: )

Tề Uyên nghe tới hai chữ “Hòa ly”, khẽ nhíu mày. anh trầm ngâm trong chốc lát, lại lấy một chiếc hộp gấm trong ngăn ẩn bên trái giá sách ra.

anh đi tới trước mặt Quý thị, đưa cho bà.

“Đây là…” Quý thị mở nắp hộp, ngay lập tức hoảng sợ.

“Trẫm nguyện dùng một nửa Hổ phù này, khiến phủ Hiển Quốc Công an tâm.” Tề Uyên vẻ mặt nghiêm nghị, gằn từng tiếng rền vang như sấm.

Quý thị nào dám nhận lấy, vội vàng nhét Hổ phù vào lại trong tay Tề Uyên, tìm cớ hoảng hốt rời đi.

Bà đứng trong viện, quay đầu lại nhìn, lòng chấn động: Ngay cả Hổ phù mà y cũng dám mang ra, chỉ vì cưới Gia Gia sao?

“Vân nhị Phu nhân, cô nương tỉnh rồi.” Ngụy Toàn híp mắt cười, nói.

“Ơ…” Quý thị tỉnh lại, theo sau Ngụy toàn đi về phía tẩm Điện.

Tề Uyên cầm hộp, đứng trong Điện im lặng cúi đầu, không biết qua bao lâu mới lên tiếng: “Thanh Niệm.”

“Có Nô tỳ, Hoàng Thượng có gì cần phân phó?”

“Gọi Tiêu Lâm đến đây cho Trẫm.” Đôi mắt Tề Uyên phẳng lặng, chậm rãi ngồi xuống, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên hộp gấm.

“Dạ.”

******

“Mẫu thân!” A Viên bình bịch chạy đến trước mặt Quý thị, khuôn mặt tràn đầy ý cười chui vào lòng bà khẽ cọ một cái, ngửi hương hoa Mai nhàn nhạt kia, vô cùng an tâm.

Quý thị nhìn hoa văn hình Rồng trong điện, lòng run lên: “Đây là tẩm Cung của Hoàng Thượng sao?”

“… Dạ.” A Viên thành thật gật đầu, khuôn mặt ửng hồng, im lặng không nói gì.

Quý thị một lúc lâu sau vẫn không nói gì, chỉ thấy Tề Uyên đúng quá sơ sót, Gia Gia là thiếu nữ trong sạch làm sao có thể ngủ tại chỗ này được?

Bà không khỏi tức giận, trong lòng hừ lạnh một tiếng: Xem ra y đã sớm coi Gia Gia là vật trong tay!

Hổ phù cái gì chứ! Y đã liệu chắc rằng mình không dám lấy mới nói suông như thế để dỗ mình!

Đôi mắt Quý thị tóe lửa, hung hãn phỉ nhổ một câu: ” Xì! Đừng hòng, không có cửa đâu!”

“Mẫu thân? Đây là chuyện gì?” A Viên hoảng sợ, mờ mịt nhìn Quý thị.

Quý thị nhìn con gái như hoa như ngọc của mình, nghiêm mặt nói: “Gia Gia, sau này không được giao du với Hoàng Thượng.”

A Viên:…

******

Đại sảnh phủ Hiển Quốc Công, Tiêu Lâm ngồi thấp hơn so với Vân Thịnh Khai, thưởng thức trà thơm, khuôn mặt ngả ngớn: “Hoàng Thượng đúng là thiệt tình.”

Vân Thịnh Khai nhìn Hổ phù trong tay, nhất thời cũng không biết phải nói gì. Gã là Hoàng Thượng, trong thiên hạ mỹ nhân chỉ cần gã muốn, có cả đống thủ đoạn, nhưng gã lại vì A Viên mà tình nguyện đưa một nửa tấm Hổ phù ra…

Ông ta nhíu mày, vuốt bộ râu bạc không nói một lời.

“Hoàng Thượng nguyện ý đưa một nửa tấm Hổ phù cho Vân ngũ Tiểu thư làm tín vật, ngài còn không yên lòng sao?” Tiêu Lâm bỏ chén trà xuống, nghiêm mặt nói: “Ngài xuất thân nhà binh, hẳn còn quen thuộc với tác dụng của nửa tấm Hổ phù này so với ta, Hoàng Thượng đã lấy một nửa gia tài ra làm sính lễ.”

“Sính lễ?” Vân Thịnh Khai liếc xéo anh ta một cái, bất mãn nói: “Gia Gia của nhà chúng ta còn nhỏ.”

Tiêu Lâm tự biết lỡ lời, chậm rãi nói: “Là Tiêu mỗ hí hửng mà nói lỡ, mong lão Quốc Công đừng tức giận.”

Vân Thịnh Khai gọi một thằng hầu, ra lệnh cho nó trả Hổ phù lại cho Tiêu Lâm: “Việc này ta còn cần thời gian suy xét, mời Tiêu Đại nhân về cho.”

Tiêu Lâm thấy thái độ của ông ta cứng rắn, cũng không bắt buộc, chỉ ôm quyền xoay người rời đi, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười nghiền ngẫm: Chậc chậc, Hoàng Thượng anh minh thần võ, việc nước xử lý tốt, nhưng chỉ thua ở mỗi việc này…

Vân Thịnh Khai nhìn bóng lưng của Tiêu Lâm, đôi mắt đục ngầu nổi lên ý cười: Con gái phải làm kiêu mới tốt, có được càng gian khổ, gã mới càng quý trọng.

Tiêu Lâm đứng trước cửa phủ Quốc Công, nhìn tấm Hổ phù trong tay, nhíu mày: “Thứ bị tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy, lại có ngày còn không đưa ra được.”

anh nhướng mày, vòng tới tường sau của phủ Hiển Quốc Công, khẽ nhảy một cái, nhẹ nhàng tiếp đất vào bên trong.

anh ta còn chưa kịp đi vào trong, trước mắt vụt một cái, một tia sáng đâm thẳng vào ngực mình: “Phủ Hiển Quốc Công là nơi mà tên trộm vặt như mi có thể tới sao?”