Editor: Sil

Tề Uyên kinh ngạc, đang ngẩng đầu lên, đột nhiên đối mặt với ánh mắt âm u rét lạnh.

A Viên im lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt từ từ cứng lại của Tề Uyên, chỉ thấy ngài nhìn sang Tiêu Lâm ở một bên, ngữ khí như bình thường: “Ngươi không biết cô gái này có hơi quen mặt sao?”

Quen mặt?!!

A Viên tức giận nhìn góc nghiêng đẹp mắt của Tề Uyên, rầu rĩ nói: “Đại khái là mỹ nhân xinh đẹp trong mắt ngài đều quen mặt.”

“Mỹ nhân?” Tề Uyên tỉ mỉ quan sát dung mạo của A Viên, cúi đầu liếc mắt nhìn người trong tranh, giơ tay đặt bức tranh cuộn trước mặt nàng, hỏi: “Nàng thấy nàng ta đẹp sao?”

A Viên nhìn cô gái ánh mắt quyến rũ như tơ, tóc đen như thác, dáng liễu eo thon, chưa tới một nắm tay, dù là tranh vẽ cũng đã lộ vẻ quyến rũ phong tình, sững sờ trong chốc lát, mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì.

“thật đẹp!”

Nàng cực kỳ hâm mộ quan sát, sau một lúc lâu mới vội vàng phun ra hai chữ.

“không bằng nàng.” Giọng nói Tề Uyên nhàn nhạt, tùy tay để bức tranh cuộn sang một bên, đôi mi nhíu chặt lại mới hơi giãn ra một chút.

A Viên giật mình nhìn thoáng qua ý cười trêu chọc trên mặt Tiêu Lâm, khuôn mặt nóng lên. Trong lúc bối rối, nàng bưng lên ấm trà để ở một bên, nhỏ giọng nói: “Trà nguội rồi, ta đi thay…”

Vừa quay người lại, liền phát giác kia đầu ngón tay mang theo hơi hơi cảm giác lạnh lẽo bàn tay to phủ trên cổ tay của mình. A tâm đầu mãnh liệt loạn nhảy dựng, trắng nõn cổ nháy mắt nhiễm lên một chút đỏ bừng.

“không hiếu kỳ?” Tề Uyên nhíu mày, ngữ trong hàm chứa nụ cười lạnh nhạt.

A Viên lắc lắc đầu: “không hiếu kỳ.”

Dứt lời, liền bưng ấm trà đi ra ngoài.

“Mỹ nhân Nam Cương này là con gái riêng của Đại Tế Ti và Thánh Nữ tiền nhiệm, ở Nam Cương là vết nhơ, tai họa người người có thể giết chết.”

Giọng nói của Tiêu Lâm truyền đến từ phía sau, A Viên không khỏi chậm lại bước chân lại, nỗi hiếu kỳ trong lòng như hạt giống được tưới nước vậy, sinh trưởng nẩy mầm, không thể vãn hồi được nữa.

“Năm nàng ta 6 tuổi, dung mạo càng lúc càng giống với thánh nữ, sự tình vì vậy mà bại lộ. Cha nàng ta vì không muốn liên lụy đến tình nhân và con gái, đã tự vẫn. Mẹ nàng ta xinh đẹp, bị thưởng cho…” Tiêu Lâm dừng lại một chút, khẽ ho một tiếng, giọng nói lộ ra một tia nặng nề: “Sau này lại bị thiêu sống.”

A Viên nhíu mày, quay đầu lại nhìn bức tranh bị Tề Uyên tùy ý thả một bên, lông mày thành tú khẽ nhăn lên: Mình vốn cảm thấy lúc còn bé đã rất thảm…

“Vốn dĩ nàng ta cũng phải bị thiêu sống, thủ lĩnh cảm thấy nàng xinh đẹp, liền giữ lại.” Tiêu Lâm quay đầu lại nhìn A Viên đang dừng lại nghe len, cười cười: “không nghĩ hôm nay lại có tác dụng.”

“Hoàng Thượng, ngài thật có phúc.”

A Viên nhíu mày, bưng chén trà quay lại: “Ta thấy Tiêu Thế tử có tình cảm sâu đậm với Tứ tỷ tỷ, còn tuấn tú lịch sự, võ nghệ cao cường, hai người cũng cực kỳ xứng đôi…”

“Ánh mắt của Vân cô nương thật tốt, quả thật ta…”

A Viên nhìn đôi mắt lộ ra vẻ vui mừng của Tiêu Lâm, khó xử chớp mắt ngắt lời anh ta: “A! Ta quên mất ngài cũng là Tiêu Thế tử…”

Tiêu Lâm cứng đờ, nhìn dáng vẻ vô tội như nai con của A Viên, bĩu môi, sững sờ, ngột ngạt đến mức hơi khó chịu.

một tiếng cười rầu rĩ truyền đến, A Viên quay đầu lại nhìn một cái, bĩu môi, đôi mắt đen trong veo đầy vẻ khó chịu.

“Người muốn nhận, Trẫm đưa người cho ngươi.” Tề Uyên thu lại ý cười bên mép, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng.

“Ta không cần.” Khóe mắt Tiêu Lâm nhìn lướt qua bức tranh, đôi mắt sâu thẳm không chớp lấy một cái, tất cả lực chú ý đều bị hút đi.

Ánh mắt A Viên khinh thường, trong lòng rầu rĩ nói: Đàn ông! hắn ta chắc hẳn cũng sẽ nói “cảm thấy hơi quen mặt” để lừa gạt người khác đi !

“Hoàng Thượng, hình như có hơi quen mặt…” Tiêu Lâm thấp giọng thì thào, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra.

Tề Uyên liếc mắt nhìn anh ta một cái, giọng nói thản nhiên: “Trẫm vừa nói rồi.”

A Viên thả chén trà ở trước mặt anh: “Để cho Ngụy Tổng quản hầu hạ ngài đi !” Dứt lời, liền xoay người rời đi.

Tề Uyên rũ mắt, nhìn chén trà trên bàn dài, trên mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười, đứng dậy đuổi theo.

Tiêu Lâm nhìn bóng lưng của Tề Uyên, chậc chậc hai tiếng: Cả ngày đuổi theo con gái, còn ra thể thống gì!

“Còn thấy quen mặt sao?” A Viên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tề Uyên đã sắp đuổi theo mình suốt cả một quãng đường, trong lòng mềm nhũn, dừng bước hỏi.

“Đúng là có mấy phần quen mặt.” Tề Uyên thành thật trả lời, sắc mặt của thiếu nữ trước mặt ngay lập tức trầm xuống.

“Ngài ở Đại Tề, nàng ta ở Nam Cương, một bắc một nam, cách nhau cả vạn dặm, đừng coi ta là đứa ngốc.” A Viên không hiểu tại sao, sau khi nhìn bức tranh kia bản thân liền bực bội, nàng gục đầu xuống, thấp giọng chậm rãi nói: “Xin lỗi.”

Tề Uyên đập nhẹ lên trán nàng một cái, ôn tồn dỗ dành: “Quen mặt là thật, không bằng nàng cũng là thật.”

Lòng A Viên phức tạp, tiến lên hai bước chôn mình trong lòng anh: “thật xin lỗi…”

Xa xa, một cô gái mảnh mai trong bộ quần áo màu vàng nhạt im lặng nhìn hai người: Đó chính là Cung nữ tên là A Viên sao?

“Hoa Tiểu thư, Thái Hậu đang chờ ngài đó.”

cô gái thu lại ánh mắt, cử chỉ tao nhã hào phóng, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng…