Ở Thanh Diệp, cô làm tiểu tỷ tỷ quen rồi, mỗi lần đều có người đi cùng, làm gì cũng có người đi theo, đều hi hi ha ha cho tới bây giờ đều không thiếu người.

Bây giờ… ÀI.

Cô đá đá chân, một mình đi nhận đồng phục.

Bất quá tầng đó ở đâu a.

Cô mờ mịt nhìn hai tòa nhà trước mặt giống nhau như đúc, đều là gạch màu đỏ, hơn nữa còn ở đối diện nhau, ở giữa là một sân bóng rỗ.

Thật vất vả, cô rốt cuộc tìm thấy ba chữ Tầng Trí Tuệ.

Vì vậy cô hướng bên trái đi tới.

Mới vừa lên bậc thang, liền thấy Tiết Nhượng đeo tai nghe, cầm chai cô ca, cô vui mừng, bước nhanh hơn, muốn đi tới cậu, còn chưa đi đến bên cạnh cậu, liền bị người chặn lại.

Một nữ sinh tóc ngắn ngăn trước mặt cậu. Trong tay nâng một hộp đồ ăn.

“Tiết Nhượng, đây là bánh bích quy mình tự làm.” Giọng nói giòn tan của nữ sinh vang lên, ở trong đại sảnh, còn vọng tiếng lại, rất là dễ nghe.

Tiết Nhượng ngửa đầu uống một hớp cô ca, cổ hơi cong lên, cậu nhíu nhíu mày, nói: “Không ăn!”

Nữ sinh cúi đầu, cắn chặt môi dưới: “Cậu ăn thử một chút, ăn ngon lắm.”

“Ăn ngon thì cậu tự mình ăn.” Cậu nói, sau đó lướt qua cô ấy, vừa định đi, tròng mắt liền rơi vào người Trương Lam, Trương Lam bị phát hiện, thoải mái đi ra, cười nói: “Uống cô ca giết tinh nha! Học thần!”

Tiết Nhượng nắm chai: “Liên quan gì đến cậu?”

Trương Lam đi tới, ôm tay cậu, Tiết Nhượng sửng sốt một chút, nhanh lùi về sau, tránh khỏi tay cô: “Làm gì?”

Trương Lam nói: “Cậu dẫn tớ đi nhận đồng phục!”

“Tự đi đi.”

Cậu nói xong, đẩy cô ra đi xuống bậc thang, cũng bóp chai, ném vào trong thùng rác.

“Phanh ——” một tiếng.

Còn nửa chai.

Trương Lam thở dài.

Chỉ có thể xoay người tự đi tìm nơi nhận đồng phục.

Nữ sinh bị từ chối vẫn còn đứng tại chỗ, nước mắt trong hốc mắt đảo đi đảo lại.

Đột nhiên gọi Trương Lam lại: “Cậu phải đi nhận đồng phục sao?”

Trương Lam gật đầu: “Đúng vậy.”

“Từ nơi này đi tới, phòng ở phía trong cùng.” Nữ sinh kia nói.

Trương Lam lúc này mới nhìn về phía nữ sinh kia, nữ sinh cúi thấp đầu, lau nước mắt nơi khóe mắt, Trương Lam có chút thương tiếc: “Cậu ấy không ăn thì cậu tại sao phải khóc?”

Nữ sinh ôm chặt cái hộp, nghẹn ngào nói: “Tớ… tớ thầm mến cậu ấy ba năm, hôm nay mới có dũng khí đưa cho cậu ấy cái này, nghe nói cậu ấy thích ăn đồ ngọt.”

“Cậu ấy thích ăn ngọt?” Trương Lam mở to hai mắt.

Nữ sinh gật đầu: “Ừ.”

“Nha nha, đừng khóc, ngày mai tiếp tục đưa đi.” Trương Lam nói, nói xong cô muốn tự tay tát mình một cái, nói cái gì vậy, cô bây giờ cũng bị sắc đẹp của Tiết Nhượng câu dẫn, cô nói không chừng cũng có một ngày trở nên như vậy, còn khích lệ tình địch của mình?

Qua loa.

“Ừ, tớ sẽ tiếp tục cố gắng.” Nữ sinh nói: “Tớ tên Long Ngọc, còn cậu?”

Trương Lam chần chờ một chút: “Tớ tên Trương Lam.”

“Tớ đưa cậu đi nhận đồng phục.” Long Ngọc ngẩng mặt lên, dáng cô ấy nhỏ nhắn, còn có một má lúm đồng tiền, Trương Lam khoát tay: “Cái đó, không cần, tớ tự mình đi là được.”

“Không quan hệ, tầng Trí Tuệ rất dễ bị lạc.” Long Ngọc nhiệt tình tiến lên, dẫn đường cho cô.

Trương Lam nhìn cô gái bên cạnh, thở dài, cô muốn một người bạn, bất quá nếu bạn là tình địch, vậy thì tự mình hố mình rồi.

Không ngăn được sự nhiệt tình của Long Ngọc, Trương Lam lấy được đồng phục của trường Nhất Trung.

Xuân thu có hai bộ, cô cầm trong tay, Long Ngọc đi bên cạnh cô líu ríu nói chuyện, nói cô ấy gần đây mới vừa học một ca khúc, còn học làm bánh, sau đó vân vân các loại, lại biết được cô cùng Tiết Nhượng học cùng một lớp, trên mặt thoáng qua vẻ hưng phấn, cô ấy có chút mất mát nói: “Tớ vẫn muốn đến lớp ba, nhưng là vẫn chưa đi đến được.”

Trương Lam hỏi: “Cậu học lớp nào?”

“Lớp một!” Long Ngọc mím môi cười: “Tớ lần này xếp hạng năm, cách Tiết Nhượng ngày càng gần.”

Trương Lam lau mồ hôi.

Lại con mẹ nó một học thần.

Long Ngọc tự mình muốn đưa cô về lớp, Trương Lam mềm lòng, liền để cho cô ấy đưa về.

Đến cửa lớp, tất cả bạn học đang ăn trưa, vị trí của cô bị Phan Vĩ chiếm đoạt, ghé vào bên người Tiết Nhượng, không biết đang nói chuyện gì, Long Ngọc nhón chân lên cao nhìn vào trong, chỉ thấy một chút thắt lưng của Tiết Nhượng bị lộ ra ngoài.

Trương Lam đè thấp giọng nói: “Tớ vào đây.”

Long Ngọc gật đầu, nhưng lại kéo tay cô lại, đem hộp bánh bích quy trong tay nhét vào ngực cô: “Cậu giúp tớ đứa cho cậu ấy nha.”

Trương Lam: “…”

Cô đã sớm đoán được sẽ như vậy.

Long Ngọc vẻ mặt ỉu xìu.

Trương Lam lại mềm lòng, cô nói: “Tớ phụ trách đưa, nhưng có được hay không thì tớ không dám khẳng định.”

Long Ngọc liều mạng gật đầu: “Ừ!”

Trương Lam cầm hộp đi vào, đi tới chỗ ngồi của mình, Phan Vĩ quay đầu nhìn lại cười nói: “Tới a?”

Trương Lam ừ một tiếng, nhìn về phía Tiết Nhượng, bọn họ đang chơi bài, Tiết Nhượng cũng không ngẩng đầu, kẹp bài liền ném, Trương Lam đem cái hộp đặt trên bàn Tiết Nhượng.

Phan Vĩ không nhịn được huýt sao một cái: “Cậu đưa cho Tiết Nhượng?”

Trương Lam ngồi xuống ở chỗ ngồi của Phan Vĩ, “Không phải, người ái mộ cậu ấy đưa.”

Tiết Nhượng nhìn cái hộp kia, hồi lâu, nói: “Nhiều chuyện.”

Một giây kế tiếp, hộp bánh bích quy bị ném vào trong thùng rác.

Trương Lam trong đầu nghĩ quả nhiên ——

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn bá đạo tổng tài, mèo bảo bối.

Cảm ơn diễn diễn bảo bối.

Cảm ơn winnie là chỉ đại trái cà chua bảo bối.

Cảm ơn tất cả các bảo bối dinh dưỡng, yêu các người. Nói thật.

Tôi cảm thấy tiểu tỷ tỷ cùng tiểu ca ca có thể viết được một trăm chương.