“Nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Khăn quàng cổ của Trương Lam bị người phía sau kéo lấy, Trương Lam quay đầu, Tiết Nhượng lười biếng dùng đầu ngón tay móc khăn quàng, nhàn nhạt nhìn cô.

Trương Lam túm khăn lại, le lưỡi với cậu: “Tại sao phải nói cho cậu chứ, bí mật!”

Tiết Nhượng nhìn chằm chằm đầu lưỡi phấn nộn của cô, đôi mắt tối sầm lại, cậu hơi buông tay: “Được, tôi cũng không phải muốn biết, dù sao nhất định là…” Cậu cố ý ngừng lại, cúi xuống, đến sát bên Trương Lam, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Nhất định là nói chuyện cậu thích tôi.”

“Mới không phải, mặt cậu thật dày.”

Trương Lam đẩy cậu ra, ôm lấy cánh tay Long Ngọc, bước nhanh đi lên trước.

Tiết Nhượng lui về phía sau hai bước, tay đút trong túi, lười biếng đi theo.

Phan Vĩ ở một bên lắc đầu: “Tiết Nhượng, cậu bây giờ trông rất giống lưu manh.”

Tiết Nhượng nhàn nhạt liếc cậu ta: “Tôi lưu manh với cậu sao?”

“Phi, tớ hơi sợ nha.” Phan Vĩ hai tay ôm ngực, bộ dáng như bị dọa sợ.

Trong căn tin có nhiều người, đầu mùa đông, còn phải xếp hàng, Trương Lam cùng Long Ngọc đứng ở hàng sau, khăn quàng cổ của cô lại bị kéo, cô quay đầu, Tiết Nhượng nhíu mày nói: ” Cậu cùng cậu ta, đi ra sau ngồi, tôi giúp cậu lấy cơm.”

Long Ngọc bất mãn: “Cậu ta? Cậu ta là ai? Cậu không biết tên tớ sao?”

Tiết Nhượng nhấc mí mắt, nhàn nhạt nói: “Không biết.”

“… Mẹ nó.” Long Ngọc nhịn không được chửi tục.

Phan Vĩ cười híp mắt nói: “Đi thôi đi thôi, tớ giúp Long Ngọc lấy.”

Trương Lam còn chưa có động, khăn quàng cổ đã bị Tiết Nhượng kéo đi, giống như đang kéo thú cưng, Trương Lam dùng sức túm khăn lại, kéo Long Ngọc, lại nói với Tiết Nhượng, “Tớ muốn ăn thịt kho.”

Tay Tiết Nhượng đút trong túi, gật gật đầu.

Tuy rằng không nói chuyện, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại rất chuyên chú.

Trương Lam liếc cậu một cái, đi theo Long Ngọc tìm chỗ ngồi xuống, vào mùa hè lúc ăn cơm thích ngồi gần cửa sổ, vừa đến mùa đông, lại ước gì cách cửa sổ xa một chút, tuy rằng tìm vị trí có cách một khoảng nhất định với cửa sổ, nhưng vừa ngồi xuống, gió thổi qua, Trương Lam rụt cổ lại.

Long Ngọc không mang khăn quàng cổ, cũng run run, Trương Lam tháo khăn ra, chia một nửa cho Long Ngọc, Long Ngọc oa một tiếng, ngồi lại gần cô, nói: “Ấm áp quá đi.”

“Cậu không mang khăn quàng cổ à?” Trương Lam chà xát tay.

“Không, buổi sáng ngủ dậy muộn nên quên mất.” Long Ngọc hít hít mũi.

Lúc Tiết Nhượng cùng Phan Vĩ bưng đồ ăn tới, nhìn đến hai viên tròn tròn ngồi sát nhau, ở trong căn tin quả thực rất đáng yêu, Phan Vĩ nhướng mày: “Tớ phát hiện Long Ngọc còn rất đáng yêu nha.”

Tiết Nhượng không nói, tầm mắt rơi trên khuôn mặt Trương Lam, cậu đem đồ ăn đặt xuống, nói: “Uống nước canh trước.”

“Ừ.” Trương Lam cũng hít hít mũi, cầm lấy thìa, múc canh uống, vừa vào cổ họng liền ấm áp.

Hai người lại đi xếp hàng mua đồ ăn cho bản thân, sau đó ngồi ở đối diện, bốn người vừa tán gẫu vừa ăn cơm, có canh nên đỡ lạnh hơn, Trương Lam cùng Long Ngọc buông lỏng khăn, khăn rớt xuống dưới, bên cạnh truyền đến tiếng cười nói: “Tiểu tỷ tỷ, tớ có thể ngồi đây không?”

Trương Lam nghiêng đầu nhìn, Quách Vệ Đông bưng đồ ăn đứng bên cạnh.

Vị trí cạnh bên cô không có người.

“Được…”

“Không được.” Âm thanh của Tiết Nhượng vang lên, Trương Lam nhìn sang, ngón tay Tiết Nhượng chọc chọc mũi cô: “Nếu cậu dám đồng ý…”

Trương Lam há mồm, liền muốn cắn tay cậu: “Tớ đồng ý thì sao? Cậu có thể ăn tớ hay sao?”

Ngón tay Tiết Nhượng tránh thoát răng nanh của cô, đè ở môi cô, cậu lại gần, nhìn cô cười: “Môi lại ướt như vậy?”

Trương Lam lập tức lấy khăn giấy lau môi, lại trừng mắt nhìn cậu, Tiết Nhượng ngoắc ngoắc cằm cô.

Trương Lam đẩy tay cậu ra, đỏ mặt vùi đầu ăn cơm.

Tiết Nhượng thu tay, mày hơi nhướng, cùng Quách Vệ Đông đối mặt, sắc mặt Quách Vệ Đông tái xanh, cuối cùng, bưng đồ ăn, xoay người rời đi.

Không lâu sau.

Tiết Nhượng lấy điện thoại mở wechat.

Tiết Nhượng đang chơi game thì bị gián đoạn, cậu mở ra nhìn.

【 Quách Vệ Đông: Đánh một trận 】

【 XR: Phụng bồi tới cùng. 】

【 Quách Vệ Đông: Cậu cố ý? 】

【 XR: Cố ý cái gì? 】

【 Quách Vệ Đông: Biết tôi thích Trương Lam, cố ý cướp cô ấy. 】

【 XR: A, coi là thế đi. 】

【 Quách Vệ Đông: Tiết Nhượng, cậu đừng có kiêu ngạo như vậy! Bà nó! 】

Thi xong hai môn vào buổi chiều, liền hoàn thành kỳ thi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nộp bài thi, cầm cặp sách liền chạy ra khỏi phòng học, vui mừng rời đi, Trương Lam làm xong câu cuối cùng, ném bút, nằm ở trên bàn than thở: “Rốt cuộc đã thi xong.”

Tiết Nhượng để điện thoại trên bàn, cầm lấy bài thi của cô, còn có bài mình, đi lên nộp, sau đó đi xuống, tay chống bàn, cúi đầu nhìn cô, nói: “Buổi tối đi KTV?”

Trương Lam mở to mắt, chớp chớp: ” Cậu cũng sẽ đi KTV sao?”

Ngón tay thon dài của cậu chọc mũi cô: “Tôi đương nhiên sẽ đi KTV.”

“Còn có những ai đi?” Trương Lam ngáp một cái, mùa đông rất dễ buồn ngủ, cô rụt đầu vào trong khăn quàng, tròn tròn, mặt Tiết Nhượng nhu hòa, tay từ trên mũi cô di chuyển xuống mặt, chậm rãi, giống như đang sờ một khối ngọc thượng hạng, Trương Lam rụt một cái, muốn trốn, cậu âm thầm đưa tay vào khăn cô, nâng cằm cô lên.