Khi cô cúi người xuống, một chiếc vòng cổ liền rơi ra, mặt trên là một chiếc nhẫn, trái tim Tiết Nhượng co rụt lại, anh nâng tay, vuốt ve cái nhẫn của mình.

Trương Lam ăn xong sushi, uống xong sữa chua, cô chống cằm, lười biếng nhìn người bên cạnh đang đút cho trẻ con.

Tiết Nhượng liền như vậy nhìn cô, trong không gian có rất nhiều người, Trương Lam không chăm chú nhìn, cũng không phát hiện Tiết Nhượng, Tiết Nhượng cũng không có ý định lên tiếng bây giờ.

Sau khi tìm được cô, anh thở phào nhẹ nhõm, chỉ là muốn nhìn cô.

Lúc trước thời điểm cô chuyển vào trong lớp, anh không thể tưởng tượng được sẽ có ngày hôm nay, anh thích cô hào phóng, sáng sủa, còn có đôi khi làm nũng, mềm mại, trong cả lớp không tìm được một cô gái nào độc nhất vô nhị như vậy, cho nên anh nguyện ý chơi cùng cô, nguyện ý để cho cô đi theo, cô nói rất nhiều lời thật ra anh vẫn còn nhớ.

Là về sau mới phát hiện, thì ra đều nhớ.

Anh đã từng nghĩ tới, Trương gia có thể đời này không để cho cô xuất hiện ở trước mặt anh hay không, anh trước chỉ có thể làm tốt bản thân, thế nhưng tại lúc Thanh Hoa kia vội vàng nhìn thấy.

Một cái liếc mắt kia, anh liền không ngồi yên nữa.

Anh làm sao không biết hành vi của mẹ anh rất cực đoan, cực đoan đến lúc trước anh nghe được, thậm chí muốn giết bản thân mình.

Cô làm sao có thể bị tổn thương như vậy.

Nhưng là, gặp lại anh thấy cô vẫn sáng sủa như thế, lạc quan như thế, anh cho là thời gian đã lau sạch vết thương của cô, đến hôm nay, anh mới biết.

Thì ra căn bản cũng chưa có lau sạch.

Tiết Nhượng nắm thuốc, vẫn luôn nắm, Trương Lam ngồi một hồi, mới đứng lên, cô thuận tay vén váy xuống, đi tới cửa Tây, Tiết Nhượng lập tức đứng dậy, đi sát theo, Trương Lam từ từ đi, Tiết Nhượng tay che miệng tay đút túi đi theo phía sau, chậm rãi, người đi dạo trên phố phát hiện không thích hợp.

Chính là ở phía sau cô gái mặc váy chiffon vẫn luôn có một người đàn ông đẹp trai đi theo không xa không gần.

Trương Lam lần thứ n phát hiện ánh mắt của người đi đường rơi trên người cô, sau đó sẽ nhìn vào sau lưng cô, bước chân của cô hơi ngừng lại, nghiêng đầu, nhìn về phía cửa kính của cửa hàng bên cạnh, trên kính hiện ra người đứng sau lưng cô, một người đàn ông rất cao, sườn mặt rất giống Tiết Nhượng của cô.

Trương Lam theo bản năng muốn nhấc chân chạy, sau đó lại nhịn được, cô nhìn thang máy trước mặt, đi tới, tầm mắt ngẫu nhiên nhìn vế phía người trên cửa kính, nhìn rất cẩn thận.

Tiết Nhượng mới vừa rồi vừa vặn cúi đầu nhìn điện thoại di động, anh không phát hiện Trương Lam phát hiện ra anh, anh tiếp tục đi theo sau lưng Trương Lam.

Trương Lam thấy anh đi theo, cô nắm túi nhỏ, lên thang máy, đi tầng ba.

Cô cố ý đi vào một cửa hàng bán nội y, cô cố ra vẻ đang chọn đồ, chọn tới chọn lui, cô ở trong cửa hàng, di chuyển, liếc mắt nhìn ngoài cửa.

Tiết Nhượng không đi theo vào, anh liền tựa vào trên lan can, tựa hồ cũng không sợ Trương Lam phát hiện anh, anh cúi đầu nhìn điện thoại di động, lặng lẽ ở bên.

Lúc nhân viên bán hàng đưa đồ cho Trương Lam, còn hỏi: “Người kia là bạn trai của cô phải không?”

Tay Trương Lam dừng một chút, rầu rĩ nói: “Đúng vậy.”

” Thật là đẹp trai, hơn nữa bộ dáng rất nghe lời.”

“Nha, thật không.”

Trương Lam buông đồ lót xuống, nói: “Tạm thời không cần.”

Cô đi ra cửa hàng nội y, không dám nhìn Tiết Nhượng, giả bộ như anh không tồn tại, đi tới cửa hàng bên cạnh, Tiết Nhượng lần này lại không đuổi theo, anh đi tới cửa hàng nội ý, nói: “Những thứ cô ấy vừa mới xem, đều gói lại.”

“Gói… Gói lại?”

“Đúng.”

“Vâng.”

Tiết Nhượng cà thẻ, xách túi đi, lần nữa đi ra, đuổi theo Trương Lam, Trương Lam ở một cửa tiệm khác chọn hồi lâu, thấy anh không đi theo, có chút tức giận.

Cô từ cửa nhìn lên, khóe môi Tiết Nhượng câu lên, thật nhanh cúi đầu, làm bộ kiểm tra túi đồ.

Trương Lam thấy anh đi theo, trong tay còn xách mấy cái túi, mày hơi nhướng, nói với nhân viên bán hàng kia: “Không cần.”

Sau đó cô đi tới một cửa hàng khác.

Tiết Nhượng lần nữa đi tới cửa hàng kia, nói với nhân viên bán hàng: “Đem những thứ cô ấy vừa xem, cũng gói lại.”

“Vâng.”

Chỉ như vậy, một đường đi dạo mấy cửa hàng ở tầng ba, Trương Lam rốt cuộc không chịu nổi, cô thấy túi trong tay anh càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Bước chân rốt cuộc dừng lại.

Bức màn làm bộ không biết nhau của hai người rốt cuộc cũng rơi xuống, Trương Lam xoay người, nhìn anh.

Tiết Nhượng buông xuống những túi kia, quỳ một chân, từ trong túi lấy ra viên nhẫn kim cương cô vừa nhìn trong cửa hàng châu báu kia, giơ lên cao.

“Anh sai rồi, vợ ơi.”

Cái quỳ này của anh, chung quanh cũng bùng nổ lên, hôm nay là thứ bảy, người đi dạo phố rất nhiều, mọi người đều dừng lại, cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm, hoặc là len lén chụp anh.

Trương Lam giậm chân, hỏi: “Anh làm gì vậy?”

” Thật xin lỗi.” Tiết Nhượng nhìn cô, nói: “Tha thứ cho anh.”

Trương Lam nơi nào chịu để anh quỳ xuống, cô thật nhanh đi về phía anh, kéo tay anh nói: “Anh không sai, người sai là mẹ anh, mẹ anh dọa em, em… em không có cách nào đối mặt với bà, coi như em cùng anh kết hôn em cũng không muốn gặp lại bà.”

Nói xong những lời này, cô cũng bị chính mình hù dọa, cô theo bản năng lui về phía sau, có chút sợ hãi nói: “Thật xin lỗi, em không muốn xúi giục anh không cùng mẹ anh lui tới, em chẳng qua là….”

Cô quay đầu đi, hốc mắt ướt lên, “Không có cách nào tha thứ bà ấy, cùng bà ấy gặp mặt.”

Một tay Tiết Nhượng đem cô ôm chặt vào trong ngực, thấp giọng nói: “Vậy thì không gặp.”