Bài thi môn ngữ văn đối với Trương Lam mà nói khá tốt, khoảng tầm bảy tám điểm.

Mặc dù cô không có nhiều hứng thú với môn văn, nhưng không làm khó cô như những môn khác.

Thi xong môn văn, cô buông lỏng đôi chút.

Đến khi thi môn Tiếng Anh, cô chỉ muốn khóc, phần nghe cô không điền được câu nào, đến phần viết thì càng không phải nói, cô liền lấy giấy nháp trong tay ra bắt thăm, đều dựa vào may mắn, lúc cô hết sức vùi đầu vào làm, bên cạnh truyền tới một tiếng cười giễu cợt, cô nghiêng đầu, Tiết Nhượng dùng bút đánh xuống mũi cô: “Nhìn cái gì, tiếp tục làm.”

Trương Lam ngẩng đầu người canh thi, đè thấp giọng nói: “Cậu thực sự không cho tớ chép sao?”

Tiết Nhượng nghịch bút trong tay, vòng hai vòng: “Cậu không hiểu có thể hỏi tôi, nhưng nếu chép bài, không được.”

“A a, cậu giỏi lắm.” Trương Lam trừng cậu, cầm bút lên, tiếp tục vùi đầu viết, mấy tờ nháp bên cạnh cô bị xé nhỏ, nhưng cô cũng không biết phải làm sao tiếp, chẳng lẽ viết A B C D? —— Mấy chữ mẫu này, cô thò tay ra lấy một cái, mở ra, sau đó liền viết.

Thật là thần kì.

Tiết Nhượng chống đầu, nhìn một hồi, môi hơi giật, cúi đầu, tiếp tục làm bài.

Trương Lam nắm tóc có chút mệt, lại không nhịn được quay đầu, nhìn Tiết Nhượng.

Cậu cúi đầu, viết rất nhanh, cậu viết từng chữ, rất lưu loát, một chút cũng không giống cô, hơn nữa tờ nháp của cậu cũng rất sạch sẽ, không giống cô viết ngổn ngang, chuyên chú nhìn gò má của cậu, Trương Lam chống đầu, nhìn một hồi lâu.

Chỉ thấy cánh tay cậu đè xuống một góc của bài thi.

Mắt cô sáng lên, lập tức lại gần, ngừng thở, nhìn hai câu đáp án.

Cô cố gắng đè nén cảm giác hưng phấn xuống, cầm bút lên.

Liếc hai câu đáp án kia, viết lên bài thi của mình.

Tiết Nhượng dừng bút một chút, hơi nghiêng đầu, liếc cánh tay của mình, hơi thở của cô mới vừa rồi thổi ở trên, có chút nóng, cậu giật giật cánh tay.

Lại nhìn cô, chỉ thấy cô đang dùng cục tẩy xóa bài làm.

Cậu nhìn lại, thấy lộ mất hai câu đáp án.

Cậu nhẹ nhàng chậc một tiếng.

Quay trở lại bài thi, tiếp tục làm.

Cứ như vậy, Trương Lam nhìn vào trong bài của cậu, tranh thủ nhìn mấy câu, Tiết Nhượng đổi bài khác, cô vẫn nhìn trộm.

Cuối cùng, Tiết Nhượng chống đầu, muốn gấp bài thi.

Đầu cô đến gần, cậu dừng tay lại, buông bài thi xuống ——

Trương Lam còn nhìn thêm một câu.

Vậy nên Tiết Nhượng gấp bài thi đặc biệt chậm, trước kia đều là cậu nộp bài đầu tiên, cuối cùng khi nộp bài thi lên, thầy Tề Hoành nhìn xuống, hỏi Tiết Nhượng: “Bài thi rất khó sao?”

Tiết Nhượng lắc đầu: “Không có, so với bài trước thì dễ hơn.”

” Vậy sao em trễ như vậy mới đưa lên?” Ông có chút không hiểu.

Xoay người dừng lại bước chân, Tiết Nhượng đút tay vào túi, lười biếng nói: “Bởi vì không muốn bị nói quá phách lối.”

Tề Hoành: “…”

Em vốn là đã rất phách lối rồi được không.

Lúc Tiết Nhượng từ trong ngăn kéo lấy ba lô ra, Trương Lam cũng vội vội vàng vàng nộp bài thi, Tề Hoành nhận bài, a một tiếng: “Làm được rất nhiều.”

Trương Lam nở nụ cười rực rỡ: “Em mà!”

Lúc này bạn học trong lớp đều đi về gần hết, còn một số người chưa nộp cũng do ngủ quên, Trương Lam mắt thấy Tiết Nhượng cùng Phan Vĩ đi ra ngoài.

Cô cất sách vở, cầm lấy cặp, chạy tới lan can, nhìn xuống.

Đúng lúc thấy hai người Tiết Nhượng và Phan Vĩ, bên cạnh còn có Chu Di.

Trương Lam vòng tay, hướng dưới lầu hô: “Tiết Nhượng! Cám ơn cậu nha!”

Lập tức, người ở dưới dừng bước lại, nhìn lên.

Phan Vĩ vỗ xuống bả vai của cậu: “Tiểu tỷ tỷ đấy, cô ấy sao lại cảm ơn cậu thế?”

Tiết Nhượng lãnh đạm nói: “Ngu ngốc đi!”

Giọng rất nhạt, Phan Vĩ không tin, cậu ta đụng Tiết Nhượng: “Các cậu mới vừa làm cái gì?”

Chu Di cũng ngẩng đầu nhìn Tiết Nhượng.

Không nhịn được nói: “Không phải vừa rồi thi sao?”

Phan Vĩ cười: “Vậy phải xem Tiết Nhượng có phải đang thi hay không.”

Sắc mặt Chu Di nhất thời thay đổi: “Chẳng lẽ Tiết Nhượng, cậu giúp cậu ấy gian lận?”

Tiết Nhượng cúi đầu, liếc nhìn Chu Di, mày nhướng lên: “Cậu nói cái gì? Lời nói có thể nói lung tung sao?”

Nói xong, cậu xiết chặt ba lô, chân dài đi về phía trước, trực tiếp vượt qua hai người bọn họ, Phan Vĩ lẩm bẩm: “Tiết Nhượng sẽ không giúp người khác gian lận, cậu cũng thật là —— ”

Cậu ta vội vàng đuổi kịp Tiết Nhượng.

Chu Di đứng tại chỗ mặt lúc trắng lúc xanh.

Trương Lam xuống tầng, xe đang đậu ở ngoài cửa trường.

Chú Trần nhìn thấy cô tới, mở cửa xe, Trương Lam cùng Long Ngọc tạm biệt, lên xe, mệt lả ngồi trên ghế.

Về đến nhà, hiếm khi thấy Trương Trọng Cảnh cùng Trì Bình đều ở đây.

Hai người ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, Trương Trọng Cảnh khép tạp chí lại, hỏi: “Hôm nay thi như thế nào?”

Vừa nghĩ mình chép nhiều câu trả lời như vậy, vẫn là học thần, Trương Lam liền đắc ý, cô ngồi xuống ăn một miếng dưa hấu, nói: “Cảm giác vượt quá trình độ!”

Ngón tay Trì Bình dừng lại trên điện thoại di động: “Lần này ít nhất có thể đạt yêu cầu không?”

Trương Lam suy nghĩ một chút: “Chắc có thể, cũng khá dễ.”

Trì Bình cùng Trương Trọng Cảnh nhìn nhau, trong mắt hai người đều là ý cười, bà đi qua, ôm bả vai Trương Trọng Cảnh: “Ông xã, em đã nói rồi, bầu không khí để học tập rất quan trọng, con gái chúng ta lại không ngốc, khi được giáo dục đàng hoàng, nhất định có thể giỏi lên.”

“Cũng đúng, em nói có lý.”

Trương Trọng Cảnh vừa nói, vừa nhìn về phía Trương Lam: “Lần này nếu thành tích đạt yêu cầu, cũng không thể quá kiêu ngạo, lần sau cố gắng đạt kết quả cao hơn.”