Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

“Nhược Hi, Tư gia chẳng lẽ đối với Tôn gia chúng ta có ý kiến gì sao?” Tôn Tuyết Trinh nhìn về phía Tần Nhược Hi, ngữ khí bất thiện mở miệng.

Nghe xong, Tần Nhược Hi nói: “Cũng không có gì, Tuyết Trinh, sao cô lại nói như vậy chứ?”

“Không?” Tôn Tuyết Trinh cười lạnh một tiếng: “Nếu không có ý kiến gì, tại sao phải để thứ người như vậy tới bêu xấu và làm nhục Tôn gia chúng ta?

Tư gia rõ ràng biết được tầm quan trọng của Đại Hội Võ Thuật lần này Tôn gia, huống chi, vẫn là do Tôn gia làm chủ. Nữ nhân này đối với võ học căn bản một chữ cũng không biết, thậm chí ngay cả một chút khả năng lãnh đội cũng không có, đây không phải là làm nhục Tôn gia chúng ta hay sao, lại là có ý gì!”

Tôn Tuyết Trinh vốn định nhịn, nhưng cuối cùng vẫn là nuốt không trôi cục tức này.

Thật ra thì, quan hệ giữa Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn, hay là có địa vị như thế nào tại Tư gia, đối với Tôn gia mà nói, không có chút mảy may quan hệ nào.

Tôn gia từ trước đến giờ chỉ kính trọng cường giả, nếu như quả thật Diệp Oản Oản có chút thành tựu hoặc nghiên cứu về võ học, đương nhiên Tôn gia cũng sẽ không nói nhiều, tự nhiên sẽ lấy lễ đãi khách.

Chỉ bất quá, theo Tôn gia, Diệp Oản Oản chẳng qua chỉ là dựa vào nhan sắc, nằm ngửa đổi lấy sự sủng hạnh của nam nhân, đối với võ học, làm sao có thể hiểu được chút gì.

Cứ như vậy, xuất hiện tại Đại Hội do Tôn gia làm chủ, đối với Tôn gia, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, quả thực chính là một loại vũ nhục.

Đối với thái độ của Tôn Tuyết Trinh cùng Tôn gia, Diệp Oản Oản cũng không cấp cho bất kỳ phản hồi nào.

Nàng đã đáp ứng Tư Dạ Hàn, không gây rắc rối, huống chi, lần này tới đây, nàng chẳng qua chỉ là muốn gặp gỡ một phen, chỉ như vậy mà thôi. Nàng cũng chưa từng dự định sẽ tự mình ra sân tham gia tỷ thí luận bàn gì cả!

Nhưng mà, Diệp Oản Oản để cho nhóm 5 người Tư gia tự do phát huy, đối với năm vị hộ vệ mới của Tư gia mà nói, lại chính là thiên đại hảo sự.

Mấy người thương nghị một phen, quyết định để cho một vị nam tử trẻ tuổi khoảng chừng 20 tuổi đi thử trước một chút xem nước Tôn gia sâu bao nhiêu.

Thực lực của nam tử do Tôn gia phái ra, bên trong 5 người, nói một cách tương đối, là một người yếu nhất, vậy bọn họ cũng phái ra trước một người yếu nhất lên ứng đối.

Rất nhanh, hộ vệ trẻ tuổi Tư gia đi lên lôi đài, nhìn về nam tử phía Tôn gia, mở miệng nói: “Tư gia hộ vệ, Lưu Sầm!”

“Bỉnh Tín.” Tôn gia nam tử lãnh đạm thờ ơ mở miệng, dường như hoàn toàn không đem hộ vệ Tư gia để ở trong mắt.

“Ha ha… Thật là cao giá! ” Tư gia hộ vệ cười lạnh một tiếng, chợt ôm quyền, “Đắc tội rồi!”

Nói xong, hộ vệ trẻ tuổi Tư gia bước lên một bước, cả người đã tới trước người Bỉnh Tín, quyền pháp thông thạo trong nháy mắt được thi triển ra.

Nhưng nam tử Tôn gia Bỉnh Tín lại đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, dường như không có chút ý tứ tránh né nào.

“Người nhà họ Tôn yếu như vậy sao?”

Hộ vệ trẻ tuổi Tư gia đấm ra một quyền, thấy Bỉnh Tín cũng chưa hề nhúc nhích, trong lòng không khỏi có chút hồ nghi.

Nhưng mà, một quyền hộ vệ trẻ tuổi Tư gia tung ra, khi khoảng cách đến người của Tôn gia chưa tới ba tấc, một tiếng xé gió vang lên.

Hộ vệ Tư gia còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, bụng đã bị Bỉnh Tín đá cho một đòn “đạp hậu”, lập tức phun máu.

Lúc này, hộ vệ Tư gia kêu thảm một tiếng, cả người thật giống như một con diều giấy đứt dây, văng ra khỏi lôi đài, nặng nề ngã vào trong đám người.

“Là tôi đắc tội rồi mới đúng.” Bỉnh Tín lãnh đạm liếc mắt nhìn hộ vệ Tư gia trẻ tuổi bị mình đánh văng khỏi lôi đài, lạnh lùng lên tiếng.

“Tôn gia, Bỉnh Tín thắng, sau 20 phút, bên thắng có thể tiếp tục tiếp nhận khiêu chiến của phe thất bại!”

Lúc này, người trọng tài trung niên tuyên bố.

“Mạnh như vậy?”

Bốn người hộ vệ Tư gia còn lại đỡ lấy người trẻ tuổi kia, không khỏi trố mắt nhìn nhau, một đòn đánh kia, lực đạo và tốc độ gần như hoàn mỹ, nhất là thời cơ cũng vừa đúng. Tôn gia Bỉnh Tín kia, là một vị cao thủ am hiểu cước pháp!

Thậm chí, hộ vệ trẻ tuổi Tư gia, vẫn chưa kịp thấy rõ Bỉnh Tín ra chân như thế nào, chính mình cũng đã trúng chiêu, bị đánh bay khỏi lôi đài, đã mất đi tư cách tranh tài…

“Trọng tài, không cần lãng phí thời gian, hiện tại liền có thể tiếp tục.” Tôn gia Bỉnh Tín nhìn về phía đoàn trọng tài, lạnh nhạt nói.

Nghe lời nói này, đoàn trọng tài tiến hành thương nghị nhanh, cuối cùng đáp ứng yêu cầu của Tôn gia Bỉnh Tín.

Tuyển thủ dự thi đấu qua một trận, nghỉ ngơi là quyền lợi của bọn họ, nếu không cần nghỉ ngơi, ai cũng không can thiệp được.