Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
“Vậy… Chuyện mặc đồ con gái thì sao? Diệp ca ca, anh đã chính miệng nói rồi đấy! Nếu như tôi lấy được giải Ảnh Đế, không chỉ để cho tôi được gặp Mứt Hoa Nhỏ, còn phải mặc đồ con gái đấy!”
Phí Dương chậc chậc chắt lưỡi, “Diệp Tổng Thanh tra à, không phải là cậu định mặc thật đấy chứ?”
Diệp Bạch mặc đồ nữ?
Thật ra thì… Đúng là rất đáng mong đợi!
Gương mặt của Diệp Bạch vô cùng tuấn tú, thật sự là đẹp đến không thể tưởng tượng nổi. Nếu như là nữ nhân…Hì hì… Tuyệt đối cũng là một siêu cấp đại mỹ nhân, đúng chứ?
Bất quá, người đàn ông nào lại nguyện ý đóng giả thành nữ nhân chứ?
Không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Diệp Mộ Phàm ở ghế cạnh tài xế đã sậm mặt lại, bật thốt lên: “Không cho mặc!”
Cung Húc đã sớm không hợp nhau với Diệp Mộ Phàm, nghe vậy nhất thời nổi giận, “Bằng cái gì?! Diệp ca đã đáp ứng tôi đấy! Anh nghĩ anh là ai? Anh dựa vào cái gì mà không cho?!”
Diệp Mộ Phàm giận đến gần chết: “Tôi con mịa nó…” Là anh nàng!
“Được rồi, chớ ồn ào.” Diệp Oản Oản đảo qua hai người một cái, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi quả thật là đã đáp ứng cậu ta.”
Cung Húc hoan hô một tiếng liền líu la líu lo nhào qua: “Gào, Diệp ca ca, tôi yêu anh chết đi được! Gả cho tôi đi!”
Diệp Oản Oản: “Không có hứng thú, cảm ơn.”
Cung Húc: “Tôi đây gả cho anh!”
Diệp Oản Oản: “…” Tiết tháo đâu?
Diệp Mộ Phàm giận đến muốn đánh thằng nhóc này một trận, đang muốn mở miệng nói chuyện, một hồi chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Là điện thoại di động của Phí Dương.
Cũng không biết người bên kia điện thoại nói cái gì, chân mày Phí Dương hơi giãn ra, lộ ra biểu cảm tựa như cười mà không phải cười, sau đó đầy khách sáo mở miệng nói, “Vâng, đa tạ đa tạ, đa tạ hội trưởng đại nhân đã mời! Chẳng qua là, có thời gian đi hay không, tôi cũng không xác định. Chuyện này tôi phải hỏi ý kiến ông chủ nhà chúng tôi một chút…”
Sau khi cúp điện thoại di động, Diệp Mộ Phàm cau mày nhìn về phía Phí Dương, “Điện thoại của ai?”
Phí Dương cười một tiếng, “Lão Trần!”
Diệp Mộ Phàm: “Hội trưởng Hiệp Hội Điện Ảnh, Trần Ngạn Phong?”
Phí Dương gật đầu, “Đúng vậy, cậu không tiếp điện thoại của ông ta sao?”
Diệp Mộ Phàm liếc hắn một cái, “Bởi vì điện thoại di động của tôi đã bị gọi đến cháy máy.”
Bắt đầu từ lúc buổi lễ trao giải kết thúc, điện thoại của hắn liền không ngừng bị “khủng bố”.
Phí Dương ho nhẹ một tiếng, “Khục khục, được rồi!”
“Trần Ngạn Phong gọi điện thoại để làm gì?” Diệp Mộ Phàm hỏi.
Phí Dương mở miệng, “Ha ha, Lão Trần tự mình gọi điện thoại qua, mời chúng ta đến tham gia buổi dạ tiệc của giải thưởng Kim Lan đấy!”
Diệp Mộ Phàm cười lạnh một tiếng, “Dạ tiệc còn có đạo lý mời bổ sung sao?”
Phí Dương buông tay nói, “Rất hiển nhiên! Trước đây hoặc là Hoàng Thiên giải trí, hoặc là Hoàn Cầu Giải Trí, hoặc chính là hai công ty này cũng nhau gây khó dễ, dạ tiệc cố ý đem công ty chúng ta loại bỏ ra bên ngoài không có mời. Bây giờ hiện tại như thế nào, cậu cũng hiểu…”
Diệp Mộ Phàm đương nhiên hiểu.
Mấy năm nay trải qua quá nhiều nhân tình lạnh ấm.
Rõ ràng là tất cả khách quý đều được mời đến dạ tiệc, hết lần này tới lần khác lại đem công ty bọn họ loại bỏ ra bên ngoài. Trước đó hắn đần độn đi hỏi, còn bị một tên nhân viên nho nhỏ giễu cợt.
Mà bây giờ, công ty bọn họ bao thầu Ảnh Đế Ảnh Hậu, đơn vị tổ chức làm sao có thể còn dám không mời? Cho nên lúc này mới vội vàng liên lạc bọn họ.
Nếu không, ngay cả Ảnh Đế cùng Ảnh Hậu cũng không có mặt, vậy cái này làm sao còn dám xưng là dạ tiệc giải thưởng Kim Lan, nói giỡn chơi sao!?
Phí Dương nhìn về phía Diệp Mộ Phàm, xin chỉ thị, “Cho nên, ông chủ, hiện tại chúng ta đi hay là không đi đây?”
Sắc mặt Diệp Mộ Phàm hơi trầm xuống, nhìn về phía Diệp Oản Oản: “Chúng ta đi không?”
Phí Dương thấy vậy chân mày cau lại, là ảo giác của hắn sao? Rõ ràng Diệp Mộ Phàm mới là ông chủ lớn nhất, nhưng mỗi lần có vấn đề trọng yếu đều đi hỏi ý kiến Diệp Bạch? Nghiêm chỉnh mà nói, là “xin phép” Diệp Bạch mới đúng! Thái độ còn đặc biệt nhún nhường.