Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Diệp Mộ Phàm lầu bầu: “Loại chuyện này… Tùy tiện qua loa không được sao?”

Diệp Oản Oản sắc mặt nghiêm túc: “Ở trong giáo dục trẻ em, có một hạng mục cần chú ý rất trọng yếu. Chính là, chuyện đã đáp ứng với con nít, thì nhất định phải làm được.”

Diệp Mộ Phàm khóe miệng co giật một cái: “Giáo dục trẻ em… Anh thấy là em giả làm mẹ quá lâu, nên hơi bị nhập vai sâu quá rồi đấy!!”

Bất quá, với chỉ số thông minh của Cung Húc, so với trẻ con, thì cũng không có gì sai cả.

Diệp Mộ Phàm sắc mặt lo âu nói, “Oản Oản, em có phải cũng là bởi vì những lời đồn trên mạng kia không vậy?”

Diệp Oản Oản mở miệng, “Những lời đồn kia đều là không có lửa làm sao có khói, không tạo ra được ảnh hưởng quá lớn. Với mạng lưới quan hệ của em, có thể giải quyết dễ dàng, chẳng qua là hơi hơi phiền toái một chút. Coi như không có những lời đồn trên mạng kia, em cũng đã chuẩn bị tìm một cơ hội khôi phục thân phận. Mềm mỏng không bằng bạo lực đi!”

Ngược lại đối với Tư Dạ Hàn mà nói, nàng mặc nam trang hay nữ trang đã không có gì khác biệt. Đối với Diệp gia bên kia, cũng là thời điểm chơi bài ngửa.

Ngày hôm nay, vừa vặn mọi người cũng đều có mặt, cũng coi như có thể giải quyết luôn một lần, bớt chuyện.

Diệp Mộ Phàm nghe vậy cũng cảm thấy có đạo lý, liền không nói gì, chẳng qua là mất hứng hừ hừ, “Tiện nghi cho tiểu tử Cung Húc kia…”

Diệp Oản Oản: “Chìa khóa của xe bảo mẫu ở đâu? Y phục và đồ trang điểm của em ở sau cốp.”

Diệp Mộ Phàm: “Đông Tử đang giữ, để anh đi với em.”

Trong đại sảnh buổi yến hội.

Cung Húc níu níu kéo kéo Lạc Thần: “Tên ngốc! Cậu mau tới đây! Mau nhìn tôi xem!”

Lạc Thần cau mày: “Sao nữa?”

Cung Húc: “Nhìn tôi cho thật kỹ đi! Nhìn cho rõ ràng! Có cảm giác gì?”

Lạc Thần do dự một chút, sau đó mới mở miệng: “Cậu… Lại xanh biếc?”

Cung Húc nhất thời tối sầm mặt, “Phi! Tôi là hỏi cậu tôi trông thế nào, quần áo có thích hợp không? Kiểu tóc có rối hay không? Da dẻ có được hay không? Cằm tôi có phải là mới mọc một cái mụn phải không!”

Lạc Thần: “…”

Đường Tinh Hỏa “haha” cười ra tiếng, “Tôi nói này Cung Húc, cậu lại lên cơn thần kinh gì nữa vậy?”

Cung Húc mặt y như thiếu nữ hoài xuân, kích động mở miệng nói: “Tôi lập tức… lập tức sẽ được gặp được nữ thần của tôi!”

Đường Tinh Hỏa nhíu mày, “Nữ thần? Nữ thần của cậu là ai vậy?”

Cung Húc lườm hắn một cái: “Nữ thần của tôi là ai cậu không biết sao?”

Đường Tinh Hỏa: “Híc, chẳng lẽ là cái người mà cậu một mực luôn đi tìm, mứt…mứt…”

Cung Húc: “Không sai, chính là mứt hoa nhỏ nhà tôi. Diệp ca đã đáp ứng tôi, nếu như tôi lấy được giải Ảnh Đế, liền để cho tôi gặp mứt hoa nhỏ! Mới vừa rồi còn nói với tôi, mứt hoa nhỏ sẽ lập tức tới ngay!” 

Cung Húc nói xong, bồn chồn nôn nao nhìn về phía cánh cửa.

Đường Tinh Hỏa nghe xong, ánh mắt cũng sáng lên, cảm thấy đầy hứng thú mở miệng, “Lại có thể để cho cậu thất điên bát đảo ngày ngày nhắc tới, còn an phận suốt cả một năm không trêu ghẹo các em gái. Mứt hoa nhỏ đó, rốt cuộc là đẹp bao nhiêu?”

Cung Húc đầy vẻ khinh bỉ: “Đẹp? Quả thật là nông cạn! Cậu có văn hóa hay không? Mứt hoa nhỏ nhà tôi chỉ một chữ ‘đẹp’ liền có thể hình dung sao?”

Đường Tinh Hỏa khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy phải hình dung thế nào?”

Cung Húc nghiêm túc suy tư chốc lát, “Ừ… Vô cùng… vô cùng vô cùng đẹp, đẹp vô cùng!”

Đường Tinh Hỏa khóe miệng co giật: “Cậu thật là không nông cạn, thật là có văn hóa…”

Ngoài xe bảo mẫu, Diệp Mộ Phàm vừa hút thuốc vừa làm tận chức trách mà chờ đợi.

Tốc độ thay quần áo của Diệp Oản Oản rất nhanh, không tới 10 phút cũng đã hoàn thành.

“Cạch” một tiếng, sau lưng truyền tiếng mở cửa xe.

Diệp Mộ Phàm vội hạ điếu thuốc trong tay, ném tới lòng bàn chân dập tắt, sau đó xoay người lại.