Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
Diệp Thiệu Đình nhất thời lộ ra nụ cười, “Con đó! Đứa nhỏ này…”
Diệp Mộ Phàm một bên yên lặng vùi đầu lùa cơm, cuối cùng thở phào. Vẫn là muội muội lợi hại, dỗ có một câu liền ổn rồi! Đổi lại là hắn, coi như nói ba ngày ba đêm sợ rằng cũng vô dụng.
Sau khi ăn cơm tối, bởi vì yêu cầu mãnh liệt của hai vợ chồng, Diệp Oản Oản liền nói với Tư Dạ Hàn một tiếng, bảo anh chăm sóc Đường Đường, sau đó ở nhà một đêm.
Trên ban công.
Diệp Oản Oản ngồi ở trên chiếc ghế mây tròn bên cạnh bàn, xem các tài liệu liên quan của Hoàng Thiên Giải Trí, “Đừng thiếu cảnh giác, tiếp theo, Diệp Thiệu An và Diệp Y Y bên kia, nhất định sẽ có hành động.”
Diệp Mộ Phàm gật đầu, “Ừ, anh biết rồi, sẽ không buông lỏng.”
Diệp Oản Oản nhìn dáng vẻ như lâm đại địch của Diệp Mộ Phàm, khẽ cười một tiếng, “Bất quá cũng không cần phải quá khẩn trương. Chúng ta bây giờ có Chư Thần Thời Đại, không giống như lúc trước mất đi tất cả…”
Diệp Mộ Phàm kinh ngạc nhìn em gái trước mặt mình, làm sao cũng không nghĩ tới, ban đầu chẳng qua chỉ là một câu nói đùa của Oản Oản, lại có thể toàn bộ thành sự thật.
Bởi vì vẫn luôn ở chung một chỗ cùng với Oản Oản, hắn cũng không phát hiện ra. Nhưng chợt suy nghĩ một cái, khoảng thời gian này sự thay đổi của muội muội, quả thực là quá lớn. Nói là hoàn toàn biến thành một người khác cũng không hề quá đáng…
Bất quá, vô luận là hình dáng gì, đều là muội muội hắn thương yêu nhất.
…
Diệp Oản Oản ở chỗ ba mẹ ngủ một đêm, sáng ngày hôm sau mới rời khỏi.
Bây giờ Diêu Giai Văn càng ngày càng thích ứng với công việc bây giờ, rất nhiều chuyện đều đã có thể tự mình xử lý. Nàng bên này thời gian nhàn rỗi không ít, hôm nay không có bất kỳ lịch trình nào, vì vậy sau khi dự buổi họp giao ban của công ty, liền quay trở về Hồng Hoa Tiểu Lâu.
Trước khi quay trở về, Diệp Oản Oản cố ý ghé qua tiệm bánh ngọt mua ít đồ ngọt cùng điểm tâm.
Khi đi ngang qua cửa hàng tổng hợp bán đồ thiếu nhi, nhìn thấy một đôi giày rất đáng yêu, vì vậy quả quyết mua.
Có giày làm sao có thể không có quần áo để phối với giày đây? Vì vậy Diệp Oản Oản lại mua một bộ quần áo cho Đường Đường.
Có quần áo làm sao có thể không có cái mũ được đây? Nhìn thấy một chiếc mũ cũng không tệ, Diệp Oản Oản lại quả quyết mua thêm một chiếc mũ…
Cuối cùng, chỉ vì lỡ nhìn một đôi giày “hơi nhiều” một chút, Diệp Oản Oản cuối cùng túi lớn túi nhỏ mua cho Đường Đường một thân trang phục và đạo cụ.
Diệp Oản Oản đem mấy thứ này để lên xe, sau đó gọi điện thoại cho Đường Đường.
“Alô, Đường Đường!”
“Mẹ!”
“Cục cưng, mẹ một lát nữa liền quay trở về nhà ngay đó nhaaa…! Con đang làm gì? Đã dậy chưa?”
“Đã dậy rồi, ba ba đang dẫn Đường Đường đi câu cá.”
“Ặc…”
Nàng để cho Tư Dạ Hàn chăm sóc một đứa bé, kết quả lại có thể dẫn trẻ con đi câu cá, liền không thể dẫn bé đi chơi trò chơi hợp với lứa tuổi hơn một chút hay sao?
“Cục cưng, chờ mẹ trở lại hihi, mẹ dẫn con đi chơi đùa! Mẹ còn mua cho con quần áo đẹp vô cùng!”
“Vâng, Đường Đường chờ mẹ ~ “
…
Diệp Oản Oản rất nhanh lái xe chạy tới Hồng Hoa Tiểu Lâu.
Diệp Oản Oản xách túi lớn túi nhỏ, ngâm nga hát mở cửa chính ra, ở một cây đại trụ ven đường chính ở trong vườn, trên cây lại đột nhiên treo ngược xuống một cái đầu người.
Mịa nó!!!
Diệp Oản Oản sợ hết hồn, xuất phát từ phản xạ có điều kiện, không hề nghĩ ngợi liền trong nháy mắt bay lên tung một cước.
Một giây kế tiếp, “huỵch” một tiếng, một cánh tay đỡ lấy chiêu thức của nàng.
Nhiếp Vô Danh ôm lấy cái đầu tổ quạ từ trên tán cây nhảy xuống, khóe miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó, mặt đầy ủy khuất xoa xoa cánh tay, “Hữu Danh muội, phản ứng cửa người bình thường không phải hẳn là nên rú lên hoảng sợ sao? Cô làm sao không nói hai lời liền tung cước đánh người rồi?”
Diệp Oản Oản ngay cả hồn cũng đã sắp bị hắn hù dọa rớt ra ngoài, sau khi thấy rõ là Nhiếp Vô Danh xong, thở hổn hển mà gào lên: “Người bình thường đều biết đi bộ đấy! Anh làm sao lại không cố gắng đi bộ! Có người nào như anh, không có việc gì mà lại nhảy lên trên cây thòng ngược cái đầu xuống như vậy không?”