Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Diệp Oản Oản đem nhóm 5 người lính đánh thuê cũng đuổi ra bên ngoài, trong người cực kỳ khó chịu, cuối cùng vẫn mở cửa để cho đám người Nhiếp Vô Danh tiến vào.

Diệp Oản Oản: “Ngồi!”

Nhiếp Vô Danh: “Muội muội…”

“Đường Đường không có ở đây, không cần kêu muội muội.” Diệp Oản Oản ngồi xuống ở trên ghế sa lon, Nhiếp Vô Danh ngồi ở đối diện, bốn người khác chia nhau ngồi ở một bên.

Nhiếp Vô Danh ho nhẹ một tiếng, “Được được được, Hữu Danh muội…”

Diệp Oản Oản vốn là không muốn gặp, cũng không muốn hỏi, nhưng mà Đường Đường cũng sắp cùng Tư Dạ Hàn trở về rồi.

Thật sự đến cuối cùng cũng phải để bọn họ đi vào.

“Tại sao bỗng nhiên muốn đón Đường Đường trở về?” Diệp Oản Oản dừng một chút, ngay sau đó mở miệng hỏi, “Là trong nhà xảy ra việc gì gấp? Hay là, cha mẹ của Đường Đường… tìm được?”

Nhiếp Vô Danh mở miệng trả lời: “Tên dã nam nhân đó vẫn còn không tìm được, nhưng em gái tôi tìm được rồi!”

Quả nhiên là tìm được mẹ ruột của Đường Đường rồi…

Mặc dù là câu trả lời trong dự liệu, Diệp Oản Oản nhất thời vẫn còn có chút không phản ứng kịp: “Làm sao lại đột ngột như vậy?”

Nhiếp Vô Danh giải thích, “Trước tôi đã đáp ứng cô, trong vòng 3 tháng nhất định sẽ đem người tìm được. Thật ra thì trước đó đã có tin tức, chỉ là bởi vì đã từng thất bại qua rất nhiều lần, cho nên chưa tới cuối cùng xác định được, vẫn chưa dám kết luận. Lần này mãi đến khi xác nhận không nhận lầm, mới dám phái người tới đón Đường Đường.”

Nhiếp Vô Danh nói xong, Diệp Oản Oản trầm mặc trong chốc lát, thật lâu cũng không hề mở miệng. Mấy ngày nay nàng cùng Đường Đường sống chung từng li từng tí, từng hình ảnh bỗng hiện lên trước mắt…

Bỗng nhiên, không có chút chuẩn bị nào, Đường Đường sắp phải rời đi.

Giống như ban đầu nhóc đột nhiên xuất hiện…

Thấy Diệp Oản Oản mãi không mở miệng, Nhiếp Vô Danh lên tiếng: “Hữu Danh muội?”

Diệp Oản Oản nâng con ngươi, nhìn Nhiếp Vô Danh một cái, “Anh yên tâm đối với tôi như vậy sao?”

Nhiếp Vô Danh ngơ ngác, “Hả?”

Diệp Oản Oản ánh mắt hơi lạnh đi: “Nếu như tôi giữ người lại không trả cho anh thì sao?”

Không đợi Nhiếp Vô Danh nói chuyện, Thần Hư đạo nhân kích động mở miệng nói, “Hữu Danh lão bản, tinh thần vì dân trừ hại của cô thật sự là quá cảm động lòng người, quá dũng cảm rồi!”

Nhất Chi Hoa: “Vậy cô từ nay chính là ân nhân cứu mạng của chúng tôi!”

Diệp Oản Oản: “…”

Diệp Oản Oản xoa xoa huyệt thái dương, không nói gì lườm bọn họ một cái, mở miệng hỏi: “Các anh có phải là ở gần Bắc Âu không?”

Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút, “Coi là vậy đi…”

Cái gì gọi là…coi như là?

Diệp Oản Oản: “Vậy sau này tôi… có tiện đi thăm Đường Đường không?”

Nhiếp Vô Danh nghe nói như vậy, thần sắc tựa hồ có chút khó xử; mấy người còn lại ở sau lưng nhìn lẫn nhau một cái, biểu tình cũng có chút gì sai sai.

Sau đó, Nhiếp Vô Danh mở miệng nói, “Dưới tình huống bình thường mà xem, dĩ nhiên chắc là có thể được. Nhưng mà…nhà tôi có chút đặc thù, người ngoài không thể tùy tiện ra vào! Cho nên…”

Diệp Oản Oản nghe vậy sửng sốt một chút, “Người ngoài không thể tùy tiện ra vào? Có ý gì?”

Nhất Chi Hoa nũng nịu mở miệng giải thích, “Đơn giản mà nói chính là… Nhà chúng tôi tương đối bài xích người ngoại lai, cấm chỉ người ngoài ra vào. Người bình thường tùy tiện xông vào sẽ…sẽ nguy hiểm đến tánh mạng đó nha!!”

Nghe được thuyết pháp này, Diệp Oản Oản nhất thời cảm thấy có chút quen thuộc, theo bản năng mà lẩm bẩm, “Chẳng lẽ… Các anh là người của Độc Lập Châu?”

Nhất Chi Hoa nhíu mày, “Ồ? Hữu Danh lão bản, cô biết Độc Lập Châu?”

Nhiếp Vô Danh cũng có chút kinh ngạc, “Là Đường Đường nói cho cô biết sao?”

Nghe được Nhất Chi Hoa cùng Nhiếp Vô Danh nói xong, Diệp Oản Oản nhíu chặt chân mày.

Không nghĩ tới thật sự lại là Độc Lập Châu…

Nhiếp Vô Danh bọn họ, thật sự là người của Độc Lập Châu.

Thật ra thì…xem thân thủ đáng sợ của bọn họ, có thể đoán ra được phần nào…

Trước đó Mục tiên sinh cũng đã nói, Độc Lập Châu không phải là địa phương có thể tùy tiện ra vào.