Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Tiếp đó, Thần Hư đạo nhân liền thừa dịp trong nháy mắt khi Nhiếp Vô Danh ho khan, cướp lời trước một bước, lớn tiếng mở miệng nói: “Tiểu thiếu gia, đội trưởng có lời muốn nói với cậu! Tên chết bằm, cậu nói xem có đúng hay không!”

Vào lúc này ánh mắt Nhất Chi Hoa vẫn như cũ dính ở trên người của Tư Dạ Hàn, nghe vậy không chút nghĩ ngợi gật đầu, “Đúng đúng đúng!”

Nhiếp Vô Danh một lần nữa bị bán đứng thiếu chút nữa hộc máu, mấy cái thằng nhóc con này!

Diệp Oản Oản đi tới bên người Tư Dạ Hàn, giới thiệu với anh một chút, “A Cửu, vị này là cậu của Đường Đường, mấy vị bên kia là bằng hữu của anh ấy.”

Ánh mắt của Tư Dạ Hàn hơi nhìn lướt qua 5 người, con ngươi thâm thúy u ám như hắc động sâu không thấy đáy, nhìn không ra được đang có tâm tình gì, hướng về phía mấy người kia hơi gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.

Nhất Chi Hoa đôi chân bủn rủn, mềm nhũn đi mà ôm lấy Thần Hư đạo nhân, “Nam nhân này… Quả thực là cực phẩm nha!!”

Thần Hư đạo nhân run run một cái, vội vàng túm lấy hắn ném ra, “Tên chết bằm, giờ đã là lúc nào rồi, đừng có nháo nữa!?!”

Diệp Oản Oản sợ rằng mình chỉ cần hơi do dự một chút, liền sẽ không nhịn được làm ra chuyện gì đó phạm pháp, như bắt cóc trẻ em chẳng hạn! Vì vậy sờ sờ đầu nhỏ của Đường Đường, ôn nhu mở miệng: “Đường Đường, cậu con có chuyện muốn nói với con, cùng cậu con lên phòng trên lầu trò chuyện một chút có được không?”

Đối với Diệp Oản Oản mà nói, cậu bé lần đầu tiên lộ ra thần sắc không quá nguyện ý.

Diệp Oản Oản sờ sờ trên đầu cậu nhóc, “Đường Đường ngoan nào, đi thôi!”

Đường Đường hướng về Diệp Oản Oản đưa cánh tay ngắn ngủn ra, “Mẹ ôm…”

Diệp Oản Oản bật cười ôm lấy cậu bé, “Làm sao lại đột nhiên thích làm nũng như vậy?”

Đường Đường đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn chặt trong cổ mẹ, “Mẹ, Đường Đường câu cá, muốn làm cho mẹ ăn…”

Ánh mắt Diệp Oản Oản nhìn sang, thấy trên trán cậu nhóc là một tầng mồ hôi mịn, rõ ràng cho thấy là vừa mới vội vàng chạy trở về, muốn trước tiên phải đem cá đưa cho nàng.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Nhiếp Vô Danh lại bắt đầu gấp rút vang lên, chuông báo điện thoại đang không ngừng khuấy động bầu không khí yên tĩnh…

Diệp Oản Oản hơi dừng một chút, nhìn về phía Đường Đường: “Sự tình cậu con muốn nói rất trọng yếu, trước hết nghe cậu con nói chuyện, có được không?”

Nhiếp Vô Danh: “Thật ra thì không trọng yếu… Không trọng yếu!!!”

Đường Đường: “Được rồi.”

Nhiếp Vô Danh: “…”

Cuối cùng, Nhiếp Vô Danh cùng Đường Đường hai người một lớn một nhỏ vẫn lên lầu, bốn người còn lại chợt thở phào nhẹ nhõm, tất cả đều trốn xa chừng nào tốt chừng đó, chạy ra bên ngoài chờ đợi.

Bóng người của Đường Đường vừa biến mất tại cửa căn phòng trên lầu, vẻ ôn nhu mỉm cười trên mặt Diệp Oản Oản nhất thời liền biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này, thân thể bỗng nhiên mềm nhũn, là Tư Dạ Hàn ôm nàng vào trong ngực.

Trong nháy mắt khi khí tức quen thuộc đem chính mình bao lấy, tâm tình của Diệp Oản Oản nhất thời có chút không nhịn được, “Mẹ ruột của Đường Đường đã tìm được, bọn họ muốn đón Đường Đường đi rồi…” 

Tư Dạ Hàn dường như cũng đoán được, trấn an mà ôm lấy nàng, vỗ sau lưng của cô nàng một cái.

Diệp Oản Oản: “A Cửu, em rõ ràng không thích trẻ con! Trẻ con thật phiền toái… Tại sao Đường Đường muốn đi, em lại không nỡ bỏ như vậy? Em không muốn để cho Đường Đường đi…”

Tư Dạ Hàn: “Con nó sớm muộn cũng phải trở lại nơi con thuộc về…”

Trên lầu.

Trong phòng ngủ, Đường Đường không nói một lời ngồi ở trên ghế sa lon, quần áo hoạt hình mềm mại đáng yêu trên người cậu bé đã không che giấu được áp suất thấp toát ra.

Nhiếp Vô Danh hiểu rất rõ tiểu ma đầu, nhìn thấy biểu cảm này liền biết tình huống không ổn, quả thật là hận không thể trực tiếp leo qua cửa sổ nhảy xuống.

Chỉ cần tiểu ma đầu tùy tiện nói vài lời ở trước mặt cha mẹ hắn, hắn cũng đừng mong có cuộc sống tốt đẹp.

Ai bảo ban đầu là chính bản thân hắn nghĩ ra cái chủ ý như vậy, hiện tại dù muốn khóc cũng phải tự mình giải thích…