Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Buổi tối hôm đó, Diệp Oản Oản nhận được điện thoại của Hứa Dịch.

“Oản Oản tiểu thư, Tư gia xảy ra chuyện rồi…!” Trong điện thoại, âm thanh của Hứa Dịch, có chút gấp rút.

Nghe lời nói này, đáy mắt Diệp Oản Oản thoáng qua một vẻ mơ hồ. Tư Dạ Hàn mất tích, Tư gia sớm muộn cũng sẽ xảy ra đại sự, chuyện này hoàn toàn ở trong dự liệu của nàng. Chẳng qua là không nghĩ tới, sẽ nhanh như vậy…

“Tên khốn Tư Minh Lễ kia trở về rồi… Các cao tầng trong gia tộc đều thiên về một bên, ủng hộ Tư Minh Lễ làm Tư gia gia chủ. Tình hình sức khỏe của lão phu nhân cũng càng ngày càng tệ hại…” Hứa Dịch lại nói.

“Tôi biết rồi, trong điện thoại khó nói rõ ràng, đi tới chỗ của tôi gặp mặt, nói chuyện.” Diệp Oản Oản nói.

“Được!” Hứa Dịch đáp xong một tiếng liền cúp điện thoại.

Lúc đêm khuya, Diệp Oản Oản đi tới bãi đậu xe.

Mới vừa đi mấy bước, liền cảm giác được có cái gì không đúng.

“Ha ha, Diệp tiểu thư… Đây là muốn đi nơi nào?”

Bỗng nhiên, một người người đàn ông trung niên từ trong bóng tối đi ra, phía sau là khoảng chừng mười mấy người áo đen.

Thấy tình thế không ổn, Diệp Oản Oản lập tức xoay người chạy ra khỏi bãi giữ xe.

Trước đó, Hoàng quản gia nói, sẽ giải quyết chính mình…

Diệp Oản Oản vẫn cho rằng, cái mà Hoàng quản gia gọi là “giải quyết chính mình”, cũng là dùng thủ đoạn giống như hãm hại Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm, chưa từng nghĩ… Đúng là tìm người tới giết nàng…

“Hé hé… Chạy thoát được sao?” Người đàn ông trung niên cầm đầu cười lạnh một tiếng, lúc này ra hiệu cho những người phía sau lưng mình.

Rất nhanh, bốn chiếc xe cùng khởi động, hướng về Diệp Oản Oản đuổi theo.

Bây giờ, đêm đã khuya, nơi này vốn là vùng ngoại ô xa xôi, bốn phía đã không còn xe cộ hay người đi đường, bốn chiếc xe càng không chút kiêng kỵ truy kích Diệp Oản Oản.

Cùng lúc đó, lúc đêm khuya, một vầng trăng sáng rực treo thật cao trên bầu trời, gió nhẹ từ từ thổi qua mát rượi.

Mười mấy nam tử hán cao to lực lưỡng, đang chậm rãi đi theo đường xe chạy.

Những người đàn ông nhìn như hung thần ác sát này, trên người vô cùng thống nhất mặc đồng phục là áo thun vào trắng, phía sau lưng có hai chữ to “Không Sợ” viết theo lối viết thảo, thoạt nhìn ngược lại khí thế vô cùng cường thịnh.

“Sinh tử coi nhẹ! Không phục thì làm! Lão tử không sợ hãi!”

“Đúng vậy…! Không Sợ Minh vạn tuế!”

Mười mấy vị tráng hán kia, trong miệng không ngừng hô khẩu hiệu lặp đi lặp lại.

“Đại ca à, anh nói xem, chúng ta đều đã bị đuổi ra khỏi Không Sợ Minh rồi…! Cả ngày còn đọc khẩu hiệu tuyên thệ lúc ban đầu gia nhập Không Sợ Minh để làm cái gì?” Một vị tráng hán đầu trọc trong đó, ánh mắt rơi vào trên người nam nhân cầm đầu, mở miệng hỏi.

“Vậy thì đã sao? Chúng ta nếu đã gia nhập Không Sợ Minh, sinh là người của Không Sợ Minh, chết là ma của Không Sợ Minh. Coi như là bị trục xuất khỏi Không Sợ Minh, cũng không được sỉ nhục Không Sợ Minh. Thế nào, có gì không được sao?!” Tráng hán cầm đầu hừ lạnh một tiếng.

“Hic… Đại ca, anh xem, nháo sự lần này, một đoạn thời gian trước, cao tầng Không Sợ Minh để cho chúng ta đi diệt một cái thế gia, nói kỹ là không lưu lại một người. Người của thế gia kia, đều đã bị chúng ta diệt trừ, chỉ có một con chó săn chạy nhanh. Chúng ta thân là tinh anh của Không Sợ Minh, cũng không thể đuổi theo một con chó giết đi… Cũng bởi vì để một con chó chạy thoát, lại nói chúng ta làm việc bất lực, xóa tên toàn bộ chúng ta khỏi Không Sợ Minh rồi…”

Nghe vậy, tráng hán cầm đầu có chút cạn lời. Không sai, bọn họ bị trục xuất khỏi Không Sợ Minh, hoàn toàn là bởi vì một con chó…

“Đừng nói nhảm, có tin lão tử một cái tát đập chết ngươi hay không?” Tráng hán cầm đầu tựa hồ có chút tâm phiền ý loạn.

“Không không không, tôi không dám nói nhảm nữa mà! Sau khi chúng ta bị trục xuất khỏi Không Sợ Minh, Độc Lập Châu cũng không tha cho chúng ta, mấy phen trắc trở, đi tới Hoa quốc này… Võ đạo của Hoa quốc này cũng quá lạc hậu rồi đi, cũng không có thế lực liên minh võ đạo nào, chúng ta sau này làm sao lăn lộn đây?”