Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, lão già lại nói: “Vậy… Minh chủ, cái Chu gia này, phải nên xử trí như thế nào đây?”
Trước đây, Không Sợ Minh vốn dự định tiêu diệt Chu gia, ở chỗ này thành lập địa bàn chi nhánh của Không Sợ Minh.
Chỉ bất quá, lão già cũng không ngốc. Vào lúc này, Minh chủ bỗng nhiên xuất hiện, tựa hồ làm chỗ dựa cho Chu gia, hoặc là Minh chủ và Chu gia có chút quan hệ.
“Xử trí?” Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng: “Ngươi nói sao?”
Lão già nhất thời sợ hãi đến run rẩy, liền vội vàng nhìn về phía mọi người Chu gia, chắp tay nói: “Các vị, đều là người mình, hôm nay đây là lũ lụt dâng tới miếu Long Vương, hy vọng các vị cũng đừng quá để ý, hiểu lầm mà thôi… Nếu các người sớm nói các người là bằng hữu của Minh chủ, làm sao còn có việc này xảy ra.”
Chu gia gia chủ cùng cả đám thật là có miệng nhưng khó trả lời, bọn họ làm sao biết, Diệp Oản Oản lại sẽ là Minh chủ Không Sợ Minh…
“Tỷ tỷ, cùng chúng ta trở về đi thôi.” Ánh mắt Thất Tinh rơi vào trên người Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
Chu gia xử trí như thế nào, có diệt hay lưu lại, cũng không còn quan trọng. Bây giờ, việc cần thiết trước mắt, là tra rõ cô gái trước mặt này, đến cùng có đúng là Minh chủ Không Sợ Minh hay không?
Giờ phút này, trong lòng Diệp Oản Oản hơi có chút nôn nao, nhưng trên mặt vẫn phải ra vẻ phong khinh vân đạm.
Lần này nếu như mình thật sự theo đám người Thất Tinh trở về Không Sợ Minh, há chẳng phải là dê vào miệng cọp…?
Với phong cách làm việc của Không Sợ Minh, nếu để cho bọn họ biết được chính mình giả mạo Tóc Húi Cua ca, hậu quả khó mà lường được.
Bây giờ Diệp Oản Oản, đã không còn tâm tư để quản những người này tại sao lại đem chính mình cho là Minh chủ Không Sợ Minh, nàng chỉ muốn mau chóng thoát thân rời đi.
“Thất Tinh, ta còn có chút một ít chuyện cần xử lý, chờ ta làm xong chuyện của chính mình, tự nhiên sẽ trở về!” Diệp Oản Oản lên tiếng nói.
Nhưng mà, Thất Tinh cũng không có ý tứ để xổng Diệp Oản Oản, quan sát Diệp Oản Oản mấy lần, tiếp tục mở miệng: “Tỷ tỷ, thiên đại sự, cũng phải đợi sau này hãy nói. Trước mắt, Không Sợ Minh có chuyện trọng yếu hơn cần tỷ tới xử lý.”
Thất Tinh nói xong, không cho Diệp Oản Oản bất kỳ cơ hội phản bác nào, đã xoay người đi ra ngoài.
“Minh chủ, chúng ta đi thôi! Tất cả mọi người nhiều năm như vậy, đều đang đợi Minh chủ trở lại. Bây giờ, thế cục bên trong Không Sợ Minh chúng ta cũng không ổn, đã sớm chia ra làm hai phe. Minh chủ thật sự nếu không trở về, Không Sợ Minh cuối cùng chỉ sợ cũng sẽ tan rã…” Lão già thở dài một tiếng trong miệng.
Lão già này bất đắc dĩ, nhưng Diệp Oản Oản còn bất đắc dĩ hơn so với hắn.
Không Sợ Minh chia rẽ, có quan hệ gì với nàng…?
Chỉ bất quá, chính mình bây giờ, cũng là tình thế cưỡi hổ khó xuống. Gã Thất Tinh kia vốn là đang hoài nghi thân phận của nàng, nếu như chính mình cố ý không cùng bọn họ trở về, tất nhiên sẽ bị Thất Tinh nhìn ra bản thân mình đang chột dạ. Tới lúc đó, lại càng khó xử lý.
Cuối cùng, Diệp Oản Oản lại cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, theo Thất Tinh cùng đám người Không Sợ Minh rời đi.
“Chu gia chủ, Chu phu nhân, đa tạ mấy ngày nay hậu đãi.” Trước khi chuẩn bị rời đi, Diệp Oản Oản hướng về Chu gia gia chủ cùng phu nhân thấp giọng nói cám ơn.
Đối với Chu gia, Diệp Oản Oản cảm kích tự đáy lòng. Những ngày qua sau khi đi tới Độc Lập Châu, nếu như không có Chu gia, sợ rằng nàng đã sớm bị đội giám sát bắt lấy, khó giữ được mạng nhỏ này.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản lên xe, cùng Thất Tinh song song ngồi ở đằng sau.
Dọc theo con đường này, Thất Tinh thần sắc lạnh lùng, ngậm miệng không nói.
Diệp Oản Oản nhìn thấy biểu hiện của Thất Tinh, bỗng có một cảm giác có điềm xấu hiện lên ở trong lòng.
Thất Tinh căn bản không hề coi nàng là là Không Sợ Minh minh chủ, nếu không, hẳn không thể nào lại có thái độ như vậy…
Chuyến đi này, thật đúng là dê vào miệng cọp, sinh tử chưa biết được…