Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, Lương Lệ Hoa trong đám người lại bỗng nhiên tiến lên, nhìn Bắc Đẩu và Thất Tinh, vội vã mở miệng nói: “Nữ nhân kia lừa các cậu đấy!”

“Ngươi là ai, ở trước mặt lão tử thả cái rắm chó gì?” Bắc Đẩu xắn tay áo lên, tỏ vẻ muốn lập tức động thủ đối với Lương Lệ Hoa.

Chỉ bất quá, còn chưa để Bắc Đẩu kịp có động tác gì, đã có người đem Lương Lệ Hoa che chở ở sau lưng.

Lương Lệ Hoa này là giáo viên của Diệp Oản Oản thời cô còn học cấp 3, là nhân chứng quan trọng nhất, bọn họ còn dự định dựa vào Lương Lệ Hoa để làm chứng chống lại nữ nhân kia. Nếu như Lương Lệ Hoa bị Bắc Đẩu đánh chết, hoặc là xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì, vậy biết làm sao bây giờ?

“Bắc Đẩu, vị này là nhân chứng ta mời từ Hoa quốc tới, cô ta có thể chứng minh Không Sợ Minh Chủ hiện tại là kẻ giả mạo.” Tam trưởng lão Lý Tư lãnh đạm mở miệng nói.

Đối với Thất Tinh và Bắc Đẩu, Tam trưởng lão Lý Tư cũng không để trong lòng. Chỉ bất quá, hai người này đều về phe của Ôn Tử Nhiên. Mà Ôn Tử Nhiên và Bạch Phong có quan hệ cực tốt.

Tuy nói Ôn Tử Nhiên ở bên ngoài làm nhiệm vụ còn chưa trở về, nhưng cũng đã biết được tin tức Bạch Phong trở về Không Sợ Minh. Nếu như đợi Ôn Tử Nhiên trở lại, phát hiện Diệp Oản Oản đã bị xử tử, vậy cũng rất khó ăn nói, còn cần có Lương Lệ Hoa làm nhân chứng để chống lại Diệp Oản Oản.

“Được!” Bắc Đẩu gật đầu một cái: “Tôi không động thủ, nhưng nếu như ả ta không cầm ra được chứng cứ, tôi liền đánh chết con chó cái này!”

Nghe tiếng, thần sắc Lương Lệ Hoa khẽ biến. Cái gọi là Không Sợ Minh này rốt cuộc là dạng tổ chức gì, lại có thể hung tàn như vậy, động một chút là chém chém giết giết…

“Tôi có chứng cớ!” Lương Lệ Hoa sợ đến vội vàng hướng về phía Bắc Đẩu mở miệng nói: “Vị tiểu huynh đệ này… Tôi đã nói với cậu, cậu thật sự đã bị cái con lừa đảo kia nó lừa! Ả ta căn bản không phải gọi là Bạch Phong, mà có họ tên đầy đủ là Diệp Oản Oản. Hơn nữa còn là người nước Hoa.

Cha của ả ta trước đó đã dính án lừa đảo trong kinh doanh, anh cô ta lại là một gã du côn lưu manh. Một đoạn thời gian trước, cha và ca ca của cô ta cũng bởi vì tội danh mưu sát mà bị bắt lại…

Cái con lừa đảo kia, am hiểu nhất là lừa gạt người khác. Thời điểm tôi là giáo viên lớp cấp 3 của nó, ở trường học nó còn thường xuyên lừa dối bạn trai cùng lớp, lừa gạt tiền để tiêu xài từ lũ con trai, còn có thể đã từng làm gái đứng đường. Toàn thân không có lấy được nổi một chỗ sạch sẽ!!

Nhưng tôi lại không nghĩ tới, con ả Diệp Oản Oản này, lại có thể to gan lớn mật đến vậy, còn dám giả mạo thủ lĩnh của các cậu. Ngay cả một người giáo viên này như tôi cũng đều không nhìn nổi. Cô ta thật sự đáng chết!”

“Con mẹ mày!!”

Bắc Đẩu nghe Lương Lệ Hoa nói xong, nhất thời chửi ầm lên một tiếng.

Mặc dù não của cậu ta có thể dễ dàng đi du lịch đó đây, các vấn đề suy nghĩ cũng không toàn diện, nhưng Phong tỷ làm sao sẽ lại là thứ người như vậy?

Từ sau khi Phong tỷ trở về, gặp chuyện không sợ hãi, xử lý xong tất cả các vấn đề lớn nhỏ của Không Sợ Minh. Ngay cả đám người Tam trưởng lão cũng không có cách nào chèn ép nàng, thậm chí Phong tỷ lại có thể ở trước mặt những đại nhân vật như Tu La Chủ và Kỷ Hoàng ứng đối thành thạo như vậy…

Một nữ nhân bình thường của Hoa quốc, có thể làm được đến bước này? Lừa bịp ai vậy?

Thật ra thì, nói đùa sao, cho dù là Thất Tinh, trong lòng cũng hoàn toàn không tin.

Từ trước đến nay, hết thảy những gì Diệp Oản Oản làm, đều ở trong mắt Thất Tinh, chưa bao giờ bỏ sót qua chút nào. Với bản lĩnh của Diệp Oản Oản, lui 10 ngàn bước mà nói, cho dù thật không phải là Không Sợ Minh Chủ, ít nhất cũng là một nhân vật không hề tầm thường, nhưng vào trong miệng con chó cái Lương Lệ Hoa này, lại thành gái đứng đường, kẻ lừa đảo, làm trò cười cho thiên hạ…

“Chỉ bằng sắc đẹp kia của Phong tỷ, ngươi nói với lão tử tỷ ấy làm gái đứng đường? Tối thiểu cũng phải là tình nhân của các đại gia nhà giàu chứ!!” Bắc Đẩu mở miệng nói.

Thất Tinh: “…” Điểm mà gã Bắc Đẩu này quan tâm, có phải là có chỗ nào đó sai sai rồi hay không?