Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
Cuối cùng, Diệp Oản Oản trực tiếp lái xe đến khu vực thuộc thế lực của Kỷ Hoàng.
Bắc Đấu và Thất Tinh không yên tâm, cũng đi cùng nàng. Dọc theo đường đi Bắc Đẩu đều luôn tận tình khuyên nhủ, còn Diệp Oản Oản lại bình chân như vại, không nhúc nhích chút nào.
Trong khi nói chuyện, chiếc Ferrari màu đỏ sậm kia cứ bon bon trên đường, lái đến trước một công trình kiến trúc theo phong cách kiểu châu Âu phục cổ.
Xuyên qua ngoài cửa xe có thể nhìn thấy, một đoàn người đang từ trong cao ốc đi ra, người đàn ông cầm đầu khí chất cao quý ưu nhã, ôn nhuận như ngọc chính là Kỷ Hoàng.
Phía sau Kỷ Hoàng là mấy vị cao tầng thuộc thế lực của anh ta đi theo, cũng không thiếu thủ lĩnh của các tổ chức khác, tất cả đều là nhân vật quan trọng tại Độc Lập Châu, đoán chừng là vừa đúng dịp đang thương nghị chuyện gì đó hôm nay.
“Kỷ Hoàng, chẳng biết có thể nể mặt hay không, đợi lát nữa ăn chung bữa cơm nhạt, khách sạn tôi đã đặt xong!”
Mấy gã đại lão đồng loạt mời.
Trong cửa sổ xe, Bắc Đẩu nhìn thấy bên ngoài có nhiều người như vậy, càng muốn khóc rồi. Nhiều đại lão tai to mặt lớn như vậy đều ở đây, dưới con mắt mọi người, Phong tỷ nếu quả thật làm như thế, hình ảnh này cậu ta quả thật là không dám tưởng tượng ra.
“Cái gì mà cảm ơn với biết ơn!! Phong tỷ à… Tỷ đây không phải là cảm ơn. Tỷ đây hoàn toàn là giấu đầu hở đuôi, tự lừa dối mình, lòng dạ Tư Mã Chiêu *!! Người ngoài đường ai cũng thấy được…”
* Lòng dạ Tư Mã Chiêu: ý đồ lộ rõ không thể che dấu được. (có thể google để xem thêm thông tin về nhân vật này, thời hậu Tam Quốc)
Diệp Oản Oản xoa xoa đầu chó của Bắc Đẩu, sau đó trực tiếp mở cửa xe đi xuống.
Bên kia, Kỷ Tu Nhiễm đang muốn mở miệng, ánh mắt lại đột nhiên nhìn về phía trước cách đó không xa.
Vì vậy, những người khác ở bên cạnh cũng theo bản năng mà thuận theo ánh mắt của Kỷ Tu Nhiễm nhìn sang.
Mọi người chỉ thấy, một chiếc Ferrari màu đỏ sậm rú ga rồi từ từ ngừng lại ở trước cửa. Một lát sau, cửa xe mở ra, một thiếu nữ ăn mặc trang phục màu đen, cột tóc thắt bím đuôi ngựa, tư thế hiên ngang từ trong xe đi xuống, làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.
“Cô gái kia là ai…” Một người thủ lĩnh trong đám lẩm bẩm.
Khoảng thời gian này Diệp Oản Oản làm việc rất là lớn lối, cho nên ở đây rất nhanh liền có người nhận ra thân phận của nàng, trong đám người vang lên một loạt thanh âm sợ hãi: “Bạch… Bạch Phong!! Đây không phải là Bạch Phong sao?”
“Bạch Phong? Bạch Phong nào?”
“Độc Lập Châu còn có thể có mấy Bạch Phong! Dĩ nhiên là Minh chủ Không Sợ Minh Tóc Húi Cua ca!”
“Cái gì!! Tóc Húi Cua ca?”
Vừa nghe đến mấy chữ Không Sợ Minh và Tóc Húi Cua ca, sắc mặt của mọi người đều biến đổi.
Không hổ là Không Sợ Minh, thế lực tiếng xấu rền vang nhất, danh hào này đủ vang dội như sấm đánh ngang tai.
“Anh có phải là nhận lầm rồi hay không? Tóc Húi Cua ca lại là một cô gái có vẻ nhu nhược như vậy?” Có người mặt đầy vẻ không tin hỏi lại.
Một người khác mở miệng nói, “Nhu nhược? Cậu đang nói đùa sao? Đoạn thời gian trước Lăng Hoắc của Thiết Đầu Bang đến tận cửa quấy rối, kết quả bị Tóc Húi Cua ca một thân một mình máu ngược!”
Mọi người nghe nói như vậy, nhất thời mặt đầy kinh sợ, không ít người đều theo bản năng mà lui về phía sau.
Lăng Hoắc tại Độc Lập Châu cũng là một nhân vật đại hung đại ác, nghe nói năm đó bị Không Sợ Minh tiêu diệt, cướp đoạt địa bàn. Không nghĩ tới, mấy năm sau kéo nhau trở lại tính sổ, lại bị máu ngược một trận.
Không Sợ Minh từ sau khi Minh chủ mất tích, thế lực đã sớm không còn lớn bằng lúc trước. Nhưng mà bây giờ nhìn lại, lại có vẻ muốn khôi phục…
“Tóc Húi Cua ca hôm nay tới nơi này là muốn làm cái gì? Sẽ không phải là lại muốn tìm phiền toái đi!”
“Cái đám Không Sợ Minh này, quả thật là cuồng vọng! Nơi này chính là địa bàn của Kỷ Hoàng! Bọn họ dám càn rỡ?”
“Ho khan, đây chính là Không Sợ Minh đó nha! Có cái gì mà bọn họ không dám? Mấy năm trước không phải đã diệt đi mấy thế lực chi nhánh của Kỷ Hoàng sao…”
“Loại lựu đạn này nên sớm bị bóp chết tại Độc Lập Châu!”
“Không sai!”
Mọi người mặc dù tất cả đều đang to mồm kêu gào chém giết, bất quá, ai cũng không dám tiến lên trước một bước.