Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

“Phải không, Bạch Minh chủ có thể thử xem.”

Đối mặt với sự khiêu khích của chàng trai, Diệp Oản Oản tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ. 

Mỹ nhân kế là tuyệt chiêu cuối của nàng, làm sao đến cuối cùng lại bị anh ta đem ra dùng trước!!

Nội dung cốt truyện này phát triển không hề có chút khoa học nào!

Không được, phải chống đỡ, nhất định phải chống đỡ! Chống đỡ!!

Tối nay, quyền khống chế nhất định phải ở trong tay của nàng, không thể bị người đàn ông này dắt mũi dẫn đi.

Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, ngắm trộm lồng ngực săn chắc lồ lộ của “người nào đó”, sau đó tự thuyết phục mình rằng dưới tay mình chỉ đang sờ một tảng đá. Gắng gượng, tỏ vẻ “bần-tăng-hôm-nay-ăn-chay”, đầy trấn định mở miệng nói, “Tu La Chủ đại nhân, ngài đây là ý gì? Xin tự trọng! Coi như là anh như vậy cũng không hề có bất kỳ đất dụng võ nào. Bạch Phong tôi nếu như đã ưa thích một người, tuyệt đối sẽ đối với người đó quyết một lòng. Trong mắt, trong lòng tất cả đều chỉ có một mình anh ấy, mà những mỹ sắc khác trong mắt tôi toàn bộ đều là phù vân. Tôi cũng không phải là loại người sẽ bị trai đẹp dụ dỗ. Thế nhân đều nói tôi phóng đãng không kiềm chế được, trên thực tế tôi chính là một người vô cùng đứng đắn nha…Ơ…”

Lời còn chưa dứt, trên môi đã lần nữa bị một nụ hôn nóng bỏng che lại…

Đứng!! Đắn!! Cái!! Em!! Gái!! Em!!

Diệp Oản Oản hưng phấn nhảy cẫng lên, trực tiếp dùng sức nhào tới.

Một giây kế tiếp, “Uỳnh” một tiếng, hai người đồng thời ngã lên chiếc ghế sa lon.

Diệp Oản Oản dùng sức đem chàng trai đè xuống ghế sa lon, mấy cái nút áo cuối cùng cũng bị nàng toàn bộ bứt đứt, “a” một tiếng liền táp thẳng về phía xương quai xanh của chàng trai, lưu lại trên đó một dấu son môi hồng  nhạt.

Chàng trai rên lên một tiếng, nơi đáy mắt tàn bạo ấy lại là sự ôn nhu và cưng chiều đến cực hạn…

Một tay của chàng trai ôm lấy giữa hông của cô gái, tránh cho nàng không cẩn thận từ trên ghế salon té xuống: “Bạch Minh chủ dường như nói lời không thật với lòng mình.”

Diệp Oản Oản hoàn toàn không thèm để ý đến việc mình bị trêu chọc, vừa rên rỉ vừa mở miệng nói, “A, khó trách Tu La Chủ đại nhân chết đã đến nơi mà lại không hề cuống cuồng chút nào đây, nguyên lai là tự tin vào mỹ sắc. Không có người nào anh không giải quyết được, đúng không? Anh nghĩ rằng tôi là loại người như anh tưởng tượng như vậy sao? Tôi cho anh biết! Anh nói đúng rồi…”

Diệp Oản Oản nói xong liền cắn thẳng vào môi của chàng trai.

Tất cả phòng tuyến, phòng bị của chàng trai, kề bên thân thể mềm mại và ấm áp, mùi hương dìu dịu của nàng, hoàn toàn tan vỡ…

Một giây kế tiếp, chàng trai ôm lấy hông của cô gái, dùng sức một cái, một giây kế tiếp, vị trí hai người đã hoán đổi. 

Trước khi nụ hôn của chàng trai rơi xuống, Diệp Oản Oản chưa quên chính sự, hơi hơi nghiêng mặt tránh thoát, “Nghe đồn Tu La Chủ đại nhân không gần nữ sắc, tôi thấy, Tu La Chủ đại nhân ngài cũng là nói lời không thật với lòng mình?”

Nam nhân mặt không đổi sắc mà mở miệng: “Bạch Minh chủ, tôi tuy là Tu La Chủ, nhưng cũng là một người đàn ông bình thường.”

Nghe người đàn ông đang vừa đè mình vừa nói như đúng rồi, Diệp Oản Oản nhất thời nổi giận, “Cho nên nói, ý của Tu La Chủ đại nhân là, ngài bây giờ đối với tôi, chẳng qua chỉ là xuất phát từ phản ứng sinh lý của một người đàn ông bình thường mà thôi, thật sao?”

Thần sắc chàng trai hơi khựng lại một chút, trong lúc nhất thời không hề mở miệng, nhưng nhìn biểu cảm bên ngoài, lại là âm thầm chấp nhận.

Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng, “Tu La Chủ đại nhân, thứ cho tôi nhắc nhở một câu, tình một đêm không có cách nào giải được Cổ độc.”

Tình Cổ chính là vua của các loại Cổ, không dễ dàng giải như vậy. Giải Cổ độc nhất định phải thỏa mãn điều kiện hai bên đều phải yêu nhau, tâm đầu ý hợp.

Ngược lại nếu như giải được Cổ độc, vậy thì chứng tỏ, anh ta đang nói dối!

Chàng trai nghe nói như vậy, ánh mắt hơi hơi trầm xuống, nhiệt độ nơi đáy mắt càng ngày càng lạnh: “Bạch Minh chủ trước khi nhắc nhở tôi, có cần nên nhắc nhở lại bản thân mình trước hay không? Vừa rồi nếu nói là đối với Kỷ Hoàng quyết một lòng, tối nay cần gì phải uổng công vô ích?”