Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản và Lưu lão đi tới chỗ ghi danh của học viện Xích Diễm.
“Cô tên là gì?” Một ông lão trong số đó nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, trả lời: “Diệp Oản Oản.”
“Ông thì sao?” Sau đó, lão già nhìn về phía Lưu lão.
“Lưu Đức Thừa.” Lưu lão cười nói.
“Cô ấy là cháu gái của ông?” Lão già sửng sốt một chút.
“Đúng đúng đúng, là cháu gái tôi.” Lưu lão gật đầu.
“Ông tên là Lưu Đức Thừa, cô ấy tên là Diệp Oản Oản, cô ấy là cháu gái của ông?” Lão già hơi nhíu mày.
“À… Đứa nhỏ này từ nhỏ cha mất, mẹ tái giá, theo họ Diệp của mẹ…” Lưu lão nói xạo không chớp mắt.
“Được rồi.” Lão già bất đắc dĩ, chỉ có thể chấp nhận cách giải thích này.
“Diệp Oản Oản, cô là do Kỷ Tu Nhiễm đích thân đề cử, cho nên, không cần tham gia khảo hạch. Sau này cô chính là học sinh mới của học viện Xích Diễm, lính đánh thuê cấp D. Đây là đồng phục học sinh của cô, còn có giấy chứng nhận hành nghề của học viện Xích Diễm.” Lão già đem mấy thứ đưa cho Diệp Oản Oản.
“Cảm ơn.” Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười. Không thể không nói, danh hào của Kỷ Tu Nhiễm, thật sự rất hữu dụng.
“Huấn luyện viên của cô sẽ dẫn cô đến phòng ký túc xá. Còn nữa, bối cảnh gia đình của cô, chúng tôi đã giúp cô đăng ký rồi, bảo ông nội cô trở về nhà đi.” Lão già nói.
…
Sau khi tiễn Lưu lão đi xong, Diệp Oản Oản đi theo huấn luyện viên Xích Diễm đến phòng ký túc xá.
“Ha ha, Diệp Oản Oản, cô và Kỷ Hoàng có quan hệ như thế nào vậy?”
Nửa đường, huấn luyện viên Xích Diễm hỏi.
“Bằng hữu.” Diệp Oản Oản trả lời.
“Ừ… Không có việc gì. Xin hãy nói tốt giúp tôi vài tiếng, trong tay tôi có không ít đồ tốt, có lẽ Kỷ Hoàng sẽ cảm thấy hứng thú đấy! Cô cũng biết, loại huấn luyện viên sơ cấp như chúng tôi này, thu nhập hơi… thấp.” Huấn luyện viên cười nói.
Diệp Oản Oản: “Vâng, lần sau có cơ hội, nhất định tôi sẽ giúp huấn luyện viên tiến cử.”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Oản Oản đi ngang qua một khu nhà toàn là biệt thự.
“Điều kiện ở đây cũng quá là tuyệt vời đấy chứ…” Diệp Oản Oản thần sắc kinh ngạc, học viên học viện Xích Diễm, đều ở biệt thự?
“Đúng vậy, dù sao cũng là một trong tam đại học viện lính đánh thuê.” Huấn luyện viên đáp.
“Vậy, tôi ở căn biệt thự nào?” Diệp Oản Oản không khỏi có chút mong đợi.
“Cô… Đẳng cấp của cô tạm thời không đủ. Những thứ này đều dành cho học viên lính đánh thuê cấp A trở lên cư trú.” Huấn luyện viên cười nói.
Diệp Oản Oản: “…” Tụt hết cả hứng!
Rất nhanh, dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, Diệp Oản Oản đi tới một khu túc xá.
Đi vào một căn phòng cũ nát, bên trong gian nhà vô cùng đơn sơ, có chừng khoảng mười mấy, hai chục chiếc giường.
“Cô tùy tiện chọn một cái giường đi…” Huấn luyện viên nói.
“Học sinh mới chúng tôi chỉ ở nơi như này?” Diệp Oản Oản mặt đầy kinh ngạc. Không chịu đâu, nàng muốn ở biệt thự cơ! Coi như cấp bậc không đủ, cho nàng một căn phòng đơn, có được hay không?
“Không phải là học viên mới, mà tất cả lính đánh thuê cấp D, đều ở trong loại phòng túc xá tương tự thế này. Túc xá này của cô có điều kiện coi như khá tốt rồi, ít nhất còn có quạt máy đấy.” Huấn luyện viên cười nói.
Bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản chỉ có thể tùy ý chọn đại một cái giường, đem hành lý của mình thả ở phía trên.
“Chờ một chút… Ở đây làm sao lại còn có giày của đàn ông?”
Diệp Oản Oản gọi huấn luyện viên lại.
“Ồ, chuyện này rất bình thường mà. Giường chung rất lớn, đều để cho nam nữ nằm chung.” Huấn luyện viên nói như đúng rồi.
“Nam nữ nằm chung… Thế này cũng quá không an toàn, quá bất tiện rồi đi!” Chân mày Diệp Oản Oản nhíu sâu lại.
Nghe câu này, huấn luyện viên quan sát Diệp Oản Oản chốc lát, cười nói: “Thật ra thì… Đối với cô chính là rất an toàn… Ý của tôi là, tất cả học viện lính đánh thuê đều là như thế, tuyệt đối sẽ không phát sinh bất cứ chuyện gì. Nhiệm vụ sau này của các người sẽ càng thêm gian khổ, cái này đã tính là gì, chịu khó làm quen một chút đi!”