Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Đêm khuya.

Diệp Oản Oản mặc một bộ đồ thoải mái, đi đến nơi hẹn.

Một lát sau, Diệp Oản Oản dừng lại tại một đầu hẻm của Độc Lập Châu.

Phía dưới cùng của đầu hẻm là một chiếc bảng hiệu sắt cũ xì, phía trên tùy ý viết nguệch ngoạc hai chữ in hoa “LD”, viết tắt của Lost – Demon, ác ma bị lạc.

Đây là hộp đêm nổi danh nhất Độc Lập Châu.

Diệp Oản Oản đẩy cánh cửa sắt cũ nát ra, vang lên một tiếng cót két vang dội, sóng âm đinh tai nhức óc trong phút chốc vọng khắp nơi, ánh đèn hoa cả mắt làm người ta váng đầu. Bên trong có một đám đông, xập xình náo nhiệt như là một thế giới khác.

Giờ phút này chính là thời điểm hộp đêm náo nhiệt nhất, tất cả mọi người đều đang cuồng hoan rít gào. Diệp Oản Oản tùy ý tìm một góc ngồi xuống, ngay sau đó liền ngồi ở chỗ đó, chán đến chết mà ngó đám người.

Nàng tới sớm trước giờ hẹn một chút, bây giờ cách thời gian ước định khoảng nửa giờ.

Mặc kệ là Tư Dạ Hàn hay là Tu La Chủ, Diệp Oản Oản tưởng tượng đến hình ảnh anh ta đến một nơi như hộp đêm thế này, thật sự là nghĩ như thế nào cũng thấy kích thích.

Bất quá, cũng may thủ đoạn của nàng mặc dù vô sỉ một chút, nhưng ăn một điểm ở chỗ hữu dụng. Coi như là Tu La Chủ, nếu đã đáp ứng, còn không đến mức nói không giữ lời.

Quả nhiên, vừa tới thời gian ước định, Diệp Oản Oản liền thấy được một bóng người quen thuộc tại cửa.

Nam nhân mang một chiếc áo sơ mi trắng và com lê màu nâu nhạt theo phong cách Anh quốc, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu đen, toàn thân phát ra một khí độ cao quý sang trọng. Đặt trong một quán bar xô bồ thác loạn như thế này cũng quá là lạc loài, cũng quá… Bắt mắt!!

Ánh mắt của Diệp Oản Oản không nhịn được nhìn chằm chằm anh ta từ trên xuống dưới, không khỏi chậc chậc chắt lưỡi. Quá ngon trai!!

Đang chuẩn bị đứng dậy ra hiệu cho anh ta vị trí của mình, ngờ đâu lại thấy một mỹ nữ ăn mặc hở hang thiếu vải chặn ngang đường đi của anh…

“Tiểu ca ca, cùng uống một ly không?” Mỹ nữ vừa vuốt mái tóc dài gợn sóng, vừa mập mờ bám dính lấy “soái ca”.

Nam nhân nhìn chăm chú cô gái trước mặt như từ dưới đất chui lên này, đáy mắt tĩnh lặng, giống như chẳng qua là nhìn một vật chết.

Mỹ nữ bị ánh mắt như vậy làm rung động một cái, nhưng nhất thời cảm thấy càng thêm hứng thú…

Diệp Oản Oản ở xa xa nhìn thấy, hơi có chút cạn lời: “Xí…”

Cái tên này vừa mới bước vào cửa được có hai bước, liền bị bám lấy, gương mặt này thật đúng là…biết gây họa!!

Người biết mặt mũi thực của Tu La Chủ không nhiều, nữ nhân kia dĩ nhiên là không nhận biết anh ta. Nhìn thấy trai đẹp cực phẩm như vậy, tự nhiên muốn trêu ghẹo một chút.

Diệp Oản Oản định thần nhìn lại, ngoài ý muốn phát hiện mỹ nữ kia lại còn là người quen, tựa hồ là một vị Đường chủ của phân đường thuộc Không Sợ Minh.

Chỉ thấy, đi theo sau lưng Tu La Chủ, Khương Viêm đã y như thần giữ cửa ngăn cản nữ nhân kia lại.

“Càn rỡ!” Khương Viêm không  có chút ý tứ thương hương tiếc ngọc nào, đáy mắt tràn đầy sát khí, “Cút ngay!”

“Yo, rất phách lối nha! Quầy rượu LD này, còn chưa có một ai dám nói chuyện như vậy với lão nương…” Mỹ nữ mỉm cười, sắc mặt nhất thời trầm xuống, xoẹt một cái rút ngay chiếc roi bên hông ra.

Vừa nhìn thấy chiếc roi có ký hiệu Long Cốt (xương của rồng) ra, một vài khách nhân ở gần đó nhất thời lộ ra thần sắc sợ hãi.

Đường chủ phân đường Không Sợ Minh… Bá Vương Hoa – Lạc Lâm Na!

Nam nhân này không muốn sống nữa hay sao? Ngay cả Bá Vương Hoa cũng dám chọc!

Khương Viêm cũng sớm đã nghẹn ức muốn phát hỏa rất lâu, giờ phút này căn bản cũng không có một chút sức nhẫn nại nào, trực tiếp công tới.

Một bên, những khách nhân chú ý tới nhất thời đứng cả dậy, hưng phấn chờ xem trò hay.

“Đánh cược đi, tối nay Bá Vương Hoa có thể ôm mỹ nhân về hay không?”

“Cái này còn cần phải hỏi sao? Còn có nam nhân nào mà Bá Vương Hoa không giải quyết được?”

“Vút” một tiếng, tiếng xé gió lên, roi của Lạc Lâm Na nhanh như tia chớp quất về phía Khương Viêm.

Khương Viêm lắc người một cái tránh qua, tung một chưởng đánh về phía cô gái kia.