Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Nghe người bên cạnh bàn tán, Diệp Oản Oản rúng động trong lòng.

Sư phụ tiện nghi của mình… lại là sư phụ vỡ lòng của Nhiếp Vô Ưu tại học viện Xích Diễm…

Vậy không phải là nói… Cung lão chính là sư phụ của mình!

Hơn nữa, Diệp Oản Oản mới vừa rồi nghe người ta nói tới, cũng chính bởi vì năm đó mình rời đi, đã tạo thành tổn thương quá lớn đối với Cung lão. Từng kỷ lục được Nhiếp Vô Ưu sáng tạo bị Nhiếp Linh Lung phá vỡ, để cho đối thủ một mất một còn của Cung lão coi thường ông, giẫm ở trên đầu của ông…

Trên trán Diệp Oản Oản nổi lên một đường gân xanh. Chính mình năm đó, lại có thể dẫn một con chó sói mắt trắng về nhà, để hiện tại mọi người trong nhà đều bị nó che mắt…

“Cái gì mà đệ tử trưởng lão, nói bậy nói bạ! Mang cô ta đi, điều tra cặn kẽ!”

Một cô gái tướng mạo không tầm thường, thần sắc lạnh nhạt, chậm rãi đi đến đây. Sau khi liếc nhìn Diệp Oản Oản một cái, mở miệng nói.

Nhìn thấy cô ta, thần sắc không ít lính đánh thuê cao cấp bốn phía đều kinh ngạc.

Mạnh Khả, thiên tài siêu cấp mới nổi của học viện Xích Diễm. Mới vừa gia nhập học viện Xích Diễm không bao lâu, đã hoàn thành hai nhiệm vụ cấp S, là viên ngọc quý trên tay gia chủ Mạnh gia của Độc Lập Châu. Hơn nữa, còn được đối thủ một mất một còn của Cung lão thu làm đệ tử thân truyền; cũng là tân truyền kỳ của học viện Xích Diễm, sư muội dòng chính của Nhiếp Linh Lung!

Diệp Oản Oản nhìn về phía Mạnh Khả. Cô gái này, thời điểm trước đó khi mình tham gia khảo hạch nhập học cũng từng gặp một lần, là một người kiêu ngạo tự phụ cực độ.

“Còn ngớ ra làm cái gì, bắt lại nghiêm hình tra hỏi!” Thanh âm lãnh đạm của Mạnh Khả từ trong miệng truyền đến.

Trương Đạt cười lạnh, đang chuẩn bị để cho người của chấp pháp đội động thủ. Bất ngờ một vị lão giả mặc cẩm y, mặt không cảm xúc, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện tại nơi này.

“Sư phụ…”

Thấy lão giả đến, Lý Hàm Phong liền vội vàng tiến lên, cung kính gọi, đồng thời hướng về Cung lão hành lễ.

“Ừm.” Cung lão nhìn Lý Hàm Phong một cái, đáp lại một tiếng.

“Con bà nó! Lão giả này chính là một trong tứ đại trưởng lão của học viện Xích Diễm, đã từng là truyền kỳ của học viện, lão sư vỡ lòng của Nhiếp Vô Ưu… Cung lão?”

“Đã tới học viện Xích Diễm lâu như vậy rồi, nghe nói qua về tứ đại trưởng lão, nhưng cho tới bây giờ chưa từng được gặp…”

“Một tên lính đánh thuê cấp D như ngươi, có thể nhìn thấy đệ tử trưởng lão là có phúc lắm rồi, còn muốn gặp trưởng lão!”

Một đám lính đánh thuê cấp D lão làng, sau khi nhìn thấy Cung lão, liền vội vàng lên tiếng.

“Con mịa nó! Vị sư muội này, chẳng lẽ thật sự là đệ tử Cung lão sao!”

“Tôi thấy có thể lắm!”

“Kỳ quái, Cung lão những năm gần đây nhất, bởi vì chuyện của đệ tử, bị đối thủ một mất một còn chèn ép chật vật vô cùng, làm sao lại đi thu nhận một tên lính đánh thuê cấp D? Không phải là tạo cơ hội để cho đối thủ một mất một còn chèn ép càng ác hơn sao?”

“Cung lão, ngài làm sao lại tới đây vậy?”

Giờ phút này, người cầm đầu chấp pháp đội nhìn về phía Cung lão, thần sắc kinh ngạc.

Nhưng mà, Cung lão vẫn không để ý tới, trực tiếp nhìn về phía Diệp Oản Oản cách đó không xa: “Qua đây!” 

“Ồ…”

Diệp Oản Oản theo bản năng đi tới bên người Cung lão, mở miệng nói: “Sư phụ…”

Diệp Oản Oản không nhịn được quan sát vị lão nhân nhìn có vẻ tịch mịch trước mặt này nhiều hơn mấy lần. Ông ta chính là sư phụ của mình năm đó ở học viện Xích Diễm…

Sự thương yêu của Cung lão đối với Nhiếp Vô Ưu, tại học viện Xích Diễm không ai không biết. Cũng vì vậy, mà sau khi Nhiếp Linh Lung bái đối thủ một mất một còn của ông làm sư phụ, cố ý phá vỡ kỷ lục của Nhiếp Vô Ưu, Cung lão tức giận tới mức miệng phun máu tươi.

Nhìn lão nhân trước mắt, chẳng biết tại sao, Diệp Oản Oản không khỏi có chút chua xót trong lòng.

“Nghe nói, các ngươi muốn bắt đồ nhi của ta?”

Cung lão đảo mắt nhìn đám người Trương Đạt và chấp pháp đội, thanh âm lãnh đạm như thiên lôi.

“Chuyện này…”

Lời này vừa nói ra, Trương Đạt thần sắc hoảng sợ, khó tin. Trương Tác Niên bên cạnh càng lộ ra vẻ bối rối.