Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

“Cô lại có thể lén giấu tôi, ở bên ngoài nuôi một con chó khác ——!!!”

Tiếng gào khủng khiếp từ phía đối diện ập tới, màng nhĩ Diệp Oản Oản đều đã sắp bị gào thủng rồi.

Ngay tại thời điểm Cung Húc lâm vào tan vỡ, nơi bả vai của Diệp Oản Oản đột nhiên lại ló ra thêm một cái đầu, Bắc Đẩu nháy mắt một cái, “Ai? Chó? Ở đâu, ở đâu?”

Cung Húc nhìn chằm chằm mặt của Bắc Đẩu, sửng sốt một giây đồng hồ, trực tiếp nổ tung tại chỗ: “Cô lại còn nuôi tới hai con!!!”

Diệp Oản Oản: “…”

Quả thật là đủ lắm rồi!

Thất Tinh là bởi vì sợ đám người trong nước Hoa gây bất lợi cho nàng, không yên tâm để nàng đơn độc đi một mình, cho nên mới đi cùng nàng. Bắc Đẩu thì lại nghe nói là có thể gặp được nữ thần, nên mới nhất định đòi đi theo.

Sớm biết gà bay chó sủa như vậy… Nàng đã tới một mình rồi!

Đừng nói Cung Húc hiểu lầm, ngay cả đám người Lạc Thần ở phía sau, khi nhìn thấy bên người Diệp Oản Oản là hai thiếu niên xa lạ, tướng mạo bắt mắt, cũng đều có chút kinh ngạc.

“Diệp ca, hai vị này là…” Lạc Thần chần chờ hỏi thăm.

Chẳng lẽ là nghệ sĩ Diệp ca mới thu?

Phản ứng đầu tiên của mọi người đều là như vậy.

Sau khi về nước, ngay cả Đại trưởng lão và Tam trưởng lão đều được Diệp Oản Oản tút lại phong cách cho ổn thỏa một phen, chứ đừng nói là những hạt giống tốt như Bắc Đẩu và Thất Tinh.

Diệp Oản Oản xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, đã trang điểm và mặc cho hai người không ít trang phục và đạo cụ, giờ phút này đứng ở bên cạnh nàng, hình tượng hoàn toàn không thua gì nghệ sĩ. Trên người bọn họ cũng đều có một cỗ khí chất và phong độ vô cùng đặc biệt, rất dễ nhận ra, khó tránh khỏi khiến cho người khác hiểu lầm.

Ánh mắt Phí Dương tỏa sáng, quan sát hai người: “Tổng thanh tra Diệp, họ là nghệ sĩ mà cô mới thu nhận ở bên ngoài à?”

Cung Húc vẫn là bộ dáng thiếu nữ bị phản bội vượt quá sức chịu đựng, “Diệp ca, cô còn nói là trừ tôi và tên ngốc thì sẽ không thu nhận thêm người cơ đấy! Kết quả thoáng cái đã mang theo hai người quay trở lại!”

Diệp Oản Oản cạn lời, “Tên không não kia, sủa cái gì đấy! Hai người này là bạn của tôi, không phải là nghệ sĩ mà tôi thu nhận.”

“Bạn…” Cung Húc nghe vậy, nhìn Bắc Đẩu một chút, lại nhìn Thất Tinh một chút, sau hồi lâu nhìn chằm chằm khuôn mặt của hai người, sau đó quả quyết khẳng định, “Mặt của bọn họ một chút sức thuyết phục cũng không có!”

Diệp Oản Oản sậm mặt lại, vò vò cái đầu ổ gà của Cung Húc một cái, “Đã lâu như vậy không gặp, số tuổi của cậu làm sao lại không tăng lên được chút nào vậy hả?”

Vẫn…ngây thơ…như vậy!

Cung Húc nghe nói như vậy, cũng không biết là hiểu lệch theo hướng nào, mới vừa rồi còn nổi giận đùng đùng, bỗng đột nhiên trở nên vui vẻ, “Đó là đương nhiên! Tiểu gia đây bảo dưỡng da rất tốt!” 

Diệp Oản Oản: “…”

Sau một phen làm ầm ĩ, Diệp Oản Oản dẫn theo Bắc Đẩu và Thất Tinh vào phòng.

“Oản Oản…” Giang Yên Nhiên đỏ mắt ôm lấy Diệp Oản Oản, “Quá tốt rồi… Cậu không có việc gì là tốt rồi! Không có việc gì là tốt rồi! Cậu mất tích lâu như vậy, chúng mình đều lo lắng gần chết!”

“Xin lỗi, khi đó mình gặp phải một ít chuyện, không có cách nào liên lạc được với mọi người.”

“Không sao, không sao, cậu trở lại là tốt rồi!”

“Đúng rồi, giới thiệu một chút, hai vị này là bằng hữu mà tôi quen biết ở nước ngoài, Bắc Đẩu và Thất Tinh.” Diệp Oản Oản giới thiệu sơ lược cho mọi người.

“Tên thật là đặc biệt… Chào các cậu!” Đám người Giang Yên Nhiên đều lần lượt chào hỏi, tự giới thiệu mình một chút. Chỉ có Cung Húc hừ hừ nheo mắt, mặt vẫn đầy cảnh giác.

Bắc Đẩu kích động không thôi, nhìn ngắm Giang Yên Nhiên: “Chào nữ thần! Tôi lại có thể gặp được cô ở ngoài đời thật! Nữ thần, tôi là fan não tàn của cô đấy! Cô thật sự là nghệ sĩ thủ hạ của Phong… a, Diệp tỷ sao?”

Thất Tinh chẳng qua chỉ hơi gật đầu một cái. Nhìn thái độ Diệp Oản Oản và những người này rất quen thuộc, mới buông lỏng cảnh giác. Bắc Đẩu thì lại đặc biệt dễ gần, trong chốc lát đã làm quen cùng với mọi người rồi.