Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Một gã con tin bị trói tới, con ruột của Liêu Hải Thành, người thừa kế Hồng Hưng Hội, lại muốn xin gia nhập với bọn người đã bắt cóc hắn…

Đại trưởng lão: “Minh chủ quả nhiên cao chiêu!”

Tam trưởng lão: “Minh chủ lo xa nghĩ rộng, thuộc hạ thật hổ thẹn!”

Bắc Đẩu quả thật là không nhịn được, vỗ tay một cái: “Phong tỷ, trâu bò nha!”

Ngay cả mấy gã thành viên Không Sợ Minh bên cạnh, tất cả đều là vẻ mặt đầy sùng bái lẩm bẩm, “Tam trưởng lão chỉ biết trói tôm tép nhỏ bé, Đại trưởng lão tự nhận là thông minh bắt giặc phải bắt vua trước, nhưng con Minh chủ thì sao? Người ta trực tiếp kêu gọi đầu hàng, tận diệt toàn bộ bang phái!

Đang choáng váng vì đủ các loại lời tâng bốc ào ào đập tới, Diệp Oản Oản: “…”

Thật là cám ơn các ngươi đã coi trọng ta như vậy, ha ha…

Đối với sự sùng bái mù quáng của các thành viên Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản có chút không biết nói gì.

Diệp Oản Oản tựa như cười mà không phải cười, hướng về Liêu Gia Kỳ nhìn một cái: “Liêu thiếu gia thật biết nói đùa!”

Liêu Gia Kỳ nhìn nụ cười chúm chím đáng yêu của thiếu nữ, vẻ mặt lại ngơ ngẩn thêm mấy phần, quả thật là hận không thể thề trời thề đất ngay lập tức: “Tôi không đùa mà! Là tôi không đúng! Tôi thực sự nghiêm túc!”

Lúc này, một bên, Thất Tinh mặt lạnh lên tiếng: “Ngươi nghĩ rằng chúng ta là ai, ngươi muốn vào liền có thể vào được sao?”

Thất Tinh nói xong, nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói, “Phong tỷ, người này tâm thuật bất chính, không thể dễ dàng tin tưởng!”

Bắc Đẩu nháy mắt một cái, vỗ tay nói, “Đây không phải là thật thích hợp sao? Chúng ta chính là cần loại nhân tài này đấy!”

Thất Tinh: “… Im miệng!”

Bắc Đẩu nhìn về phía Thất Tinh, mặt đầy nghi ngờ: “Im miệng? Tại sao phải im miệng, nhân tài tâm thuật bất chính, rất thích hợp với Không Sợ Minh chúng ta. Chẳng lẽ phải tìm một gã thiếu niên tràn đầy chính khí, tâm địa thiện lương để chiêu mộ gia nhập chúng ta sao?”

Bắc Đẩu vừa dứt lời, đám người Diệp Oản Oản và Đại trưởng lão còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng ngay cả một câu cũng không thể nói được nên lời…

Suy nghĩ kỹ một chút, dường như đích xác là đạo lý mà Bắc Đẩu nói, Không Sợ Minh bọn họ chẳng lẽ còn phải tìm một gã nhân tài chính phái gia nhập hay sao…

Thất Tinh: “…”

Thất Tinh nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, khóe miệng hơi hơi co rúm, tựa hồ là muốn nói gì, nhưng cũng không thể nói được gì cả.

Rất nhanh, Diệp Oản Oản nhìn về phía Liêu Gia Kỳ, một bộ đầy dụ dỗ, nhẹ nhàng lên tiếng: “Liêu thiếu gia, chúng tôi đối với cậu cũng không có ác ý, chỉ cần cậu có thể phối hợp, chúng tôi tuyệt đối sẽ bảo đảm an toàn cho cậu.”

Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Liêu Gia Kỳ liền vội vàng đứng lên, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: “Nữ thần, cô muốn tôi phối hợp như thế nào tôi sẽ phối hợp như thế nấy… Còn nữa, tôi không cần an toàn, ta muốn nhập bọn…”

Thần sắc Diệp Oản Oản hơi có chút cạn lời: “Chuyện nhập bọn… Đến lúc đó nói sau đi! Trước làm chính sự đã…” 

Bên kia.

Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn hai người rốt cuộc đã chịu đựng qua được thêm bốn giờ bi thảm nhất trong cuộc đời bọn họ.

Đợi đến lúc được thả ra ngoài, hai người đã bị hành hạ đến mức chỉ còn lại một hơi tàn cuối cùng mà thôi.

Loại đau khổ này, quả thật là không thua gì so với bị giết chết cả trăm ngàn lần cả.

Rốt cuộc là người nào, lại có thể nghĩ ra phương pháp hành hạ người khác không dính một giọt máu như vậy! Quả thực là ma quỷ!

Lương Mỹ Huyên tóc tai bù xù, trên khuôn mặt là đôi mắt đã thâm lại thành màu đen, gần như điên cuồng giận dữ hét lên, “Con tiểu tiện nhân Diệp Oản Oản đó! Lại dám đối với em như vậy! Em sẽ không bỏ qua cho ả ta! Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cho ả ta!”

“Ả tiểu tiện nhân này, cũng không biết ở bên ngoài giao du với đám người lộn xộn gì. Chúng ta hãy mau liên lạc với Liêu tiên sinh. Cô ta dám đụng đến chúng ta, đây chính là đang công khai vả vào mặt của Liêu tiên sinh! Anh muốn để cho ả ta chết không được tử tế!”

“Không sai!”