Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Không bao lâu, Diệp Oản Oản cũng đứng dậy rời đi, trở lại chi nhánh của Tinh Thần Giải Trí.

Sau khi chào hỏi cùng đám người Chu Thao, Diệp Oản Oản ngồi ở trong phòng làm việc, quan sát chiếc nhẫn mà Tư Dạ Hàn giao cho mình này.

Chiếc nhẫn ở trong tay, Diệp Oản Oản vuốt vuốt, vô luận là chất liệu hay là cách chế tác cũng đều hết sức đặc thù. Ở phía sau chiếc nhẫn, có chạm trổ một bông cỏ dại cực kỳ tầm thường.

Căn cứ theo Tư Dạ Hàn nói, chiếc nhẫn này, vốn là thuộc về chính nàng. Mà những lời này, hẳn không phải là giả. Tư Dạ Hàn hoàn toàn không cần phải lấy một chiếc nhẫn để lừa gạt mình.

Đối với chiếc nhẫn này, Tư Dạ Hàn cũng chỉ biết là thuộc về nàng, nhưng có tác dụng hay tính tượng trưng gì hay không, lại hoàn toàn không biết.

Hồi lâu sau, Diệp Oản Oản đeo chiếc nhẫn này vào lại trên tay.

Có lẽ, đây chỉ là một chiếc nhẫn bình thường mà mình từng đeo trước khi mất trí nhớ, cũng không có gì đáng để nghiên cứu, Diệp Oản Oản cũng không quá mức để ý.

Giờ phút này, ở một nơi nào đó tại Đế Đô.

Một người đàn ông trung niên gọi một cú điện thoại.

“Đã phát hiện tung tích của chiếc nhẫn.” Người đàn ông trung niên hướng về chiếc điện thoại, mở miệng nói.

Rất nhanh, từ một đầu khác điện thoại, truyền tới thanh âm lãnh đạm thờ ơ: “Phải không…??”

“Không nghĩ tới, chiếc nhẫn kia đều vẫn luôn ở trên tay Tu La Chủ… Bất quá, Tu La Chủ đã đem chiếc nhẫn trả lại cho nàng. Nhưng dựa theo tình huống bây giờ mà xem, Tu La Chủ và nàng cũng đều không biết được công dụng của chiếc nhẫn.”

Nói xong, sau một hồi yên lặng, đầu kia điện thoại mới nói: “Cầm chiếc nhẫn về đi!”

“Đã hiểu!”

Người đàn ông trung niên sau khi lấy được chỉ thị liền cúp điện thoại.

Bên kia, Tư gia.

Tần Nhược Hi nhìn tin tức trên mạng che ngợp trời, sắc mặt hơi có chút âm trầm.

Vốn cho là, Tư Dạ Hàn đã chết rồi… Chưa từng nghĩ, lại có thể êm đẹp xuất hiện lần nữa tại Hoa quốc…

Tư Dạ Hàn mất tích lâu như vậy, hiện nay Tư gia, sớm đã là thiên hạ của Tần Nhược Hi nàng. Cái gã Tư Dạ Hàn đó, tại sao phải ngay lúc này quay trở lại? Nhưng cho dù là Tư Dạ Hàn có trở về đi chăng nữa, cũng đừng có mà vọng tưởng một lần nữa nắm lại quyền hành của Tư gia!

Chỉ bất quá, nếu như Tư Dạ Hàn thật sự sẽ trở về Tư gia, khống chế quyền hành Tư gia, chỉ sợ, cũng không quá dễ dàng xử lý!

“Bắt nữ nhân đó về đây!”

Chỉ chốc lát sau, Tần Nhược Hi nhìn về phía đội trưởng Đội Ám Vệ ở bên cạnh, ra lệnh.

Nghe được mệnh lệnh của Tần Nhược Hi, gã nam nhân trẻ tuổi gật đầu một cái, xoay người rời đi.

Cùng lúc đó, Tư Dạ Hàn và Lâm Khuyết hai người đang ở trong một căn phòng cà phê VIP có tính riêng tư cực cao, uống ly cà phê mới vừa được đem lên.

“Tôi nói này Cửu ca, ma lem kia… ặc… Cửu tẩu, có thể tin lời anh nói sao?” Lâm Khuyết uống một hớp cà phê, nhìn về phía Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc ngồi ở bên cạnh, mở miệng hỏi.

Nghe câu hỏi này, Tư Dạ Hàn liếc nhìn Lâm Khuyết một cái, trong đôi mắt anh là vẻ thâm thúy bình tĩnh như sóng, không có chút rung động nào hiện lên, “Không biết!”

“Sặc…” Lâm Khuyết suýt nữa đã phun sạch ngụm cà phê ra ngoài. Suy nghĩ cách biện minh lâu như vậy, rốt cục có thể lừa Diệp Oản Oản được hay không, vậy mà Tư Dạ Hàn lại có thể hoàn toàn không biết…

“Hẳn là không có vấn đề.” Âm thanh của Tư Dạ Hàn hơi lộ ra vẻ lãnh đạm thờ ơ.

Lâm Khuyết sau một thoáng trầm tư, gật đầu một cái, nói: “Bất quá, cũng đúng! Cửu ca, những gì mà anh nói, đã gần như là hoàn mỹ, không tìm được chỗ sơ hở gì. Hiện tại con ma lem đó… không, là Cửu tẩu, khẳng định là đang cho rằng anh và Tu La Chủ là hai người. Cứ như vậy, Cửu tẩu nhất định sẽ ở lại Hoa quốc chờ đợi anh, sẽ không tiếp tục đi đến Độc Lập Châu rồi.”

Nơi đáy mắt Tư Dạ Hàn lộ ra một tâm tình phức tạp khó hiểu. Nếu như Diệp Oản Oản có thể ở tại Độc Lập Châu, thời thời khắc khắc anh sẽ có thể được nhìn thấy nàng…