Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Đại trưởng lão nhìn Thập Nhất, có chút không đỡ nổi!! Người này chẳng lẽ bị ngu sao? Cái gì mà Lăng Ba Vi Bộ, lại còn 72 tuyệt học Thiếu Lâm, Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam… Coi phim nhiều quá bị nhiễm hả?

“Sư phụ… cô dạy cho tôi đi! Tôi ở bên ngoài buôn bán nhiều năm, nhưng từ sau khi gặp sư phụ, tôi đã phát hiện, tôi rất có đam mê đối với võ thuật…” Sau khi Thập Nhất bị Đại trưởng lão đả kích, cũng không nổi giận, ngược lại nhìn về phía Diệp Oản Oản đầy chờ mong.

Nghe đề nghị của Thập Nhất, Diệp Oản Oản day mi tâm một cái: “Lăng Ba Vi Bộ… Kim Chung Tráo… Thiết Bố Sam…”

“Đúng đúng đúng…!!!” Thập Nhất gật đầu liên tục.

“Cậu biết không… Tôi cũng muốn học!” Diệp Oản Oản nhìn Thập Nhất, thở dài đầy ngao ngán: “Thực sự là không được! Hay là, cậu đi Thiếu Lâm Tự mà hỏi thử xem…”

Không chỉ riêng Đại trưởng lão muốn để cho hắn cút, mà ngay cả nàng cũng muốn để cho hắn cút xéo ngay và luôn… Cái gã Thập Nhất này chẳng lẽ là coi phim, đọc tiểu thuyết kiếm hiệp quá nhiều, bị tẩu hỏa nhập ma rồi hay sao? Nếu như có nơi nào dạy những thứ này, nàng nguyện ý bán hết gia tài đi, để học những tuyệt kỹ này, thật đấy!

Chuyện Bắc Đẩu bị Tư Bá Ý đánh cho một chưởng, đụng nứt vách tường cách đó không xa, nhưng người không sao; chính là vì tố chất thân thể của cậu ta rất tốt, khả năng chịu đòn cực cao… Liên quan gì tới Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam?

Nếu như dùng vũ khí chém ở trên người Bắc Đẩu, chắc chắn là sẽ có người mất đi một miếng thịt đấy!

“Được rồi…” Cuối cùng, Thập Nhất cười cười đầy xấu hổ. Quả nhiên, mấy thứ “phim chưởng” đều là gạt người! Hắn còn tưởng rằng những cao thủ này thực sự giống như các anh hùng kiếm hiệp trong tiểu thuyết và trên TV chứ!!

Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng nói gì, cách đó không xa, bỗng nhiên truyền tới một tiếng vang thật lớn. Tư Bá Ý đối mặt với thế công của Bắc Đẩu, Thất Tinh, và Tam trưởng lão liên thủ, khó lòng chống đỡ, bị đánh bật về sau mười mấy bước.

“Em dâu, ta có việc muốn trao đổi với ngươi!” Tư Bá Ý la lớn.

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản trước tiên ra lệnh cho Bắc Đẩu và Thất Tinh tạm dừng tay, chợt nhìn về phía Tư Bá Ý, cười lạnh một tiếng: “Nói!”

“A… Thật không nghĩ tới, lão Cửu diễm phúc không cạn nha… Lại có thể “cua” được Không Sợ Minh Chủ đại danh đỉnh đỉnh của Độc Lập Châu, đưa trở về…” Tư Bá Ý nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, mở miệng nói.

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản nhẹ giọng cười một tiếng. Lời này nàng thích nghe.

Tư Bá Ý nhìn Diệp Oản Oản, hơi nhíu mày. Lần này, nói chung là hắn đã tính sai rồi…

Nhưng vô luận là ai, chỉ sợ cũng sẽ không đoán được, Diệp Oản Oản lại có thể là Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong…

Thì ra, Bạch Phong mất tích nhiều năm như vậy, là bị lão Cửu Tư Dạ Hàn mang trở về Hoa quốc. Khó trách… Khó trách sau đó Không Sợ Minh, rơi vào tình thế hỗn loạn… Đã từng có lúc, rất nhiều thế lực đều đồn đãi, Bạch Phong của Không Sợ Minh đã chết rồi. Cho nên, hắn thao túng Vô Thiên Hội từ xa, phát động tấn công đối với Không Sợ Minh. Vốn là muốn liên hiệp rất nhiều thế lực, hùa vào công phá Không Sợ Minh, sau đó thu nhận tàn dư của Không Sợ Minh, tăng cường thực lực của tổ chức.

Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Không Sợ Minh cho dù đã mất đi Minh chủ Bạch Phong, nhưng vẫn như cũ mạnh mẽ một cách đáng sợ. Vô Thiên Hội cũng không chiếm được tiện nghi gì…

Nguyên bản, kế hoạch của hắn, kín bưng như áo trời, chỉ cần lợi dụng người bên cạnh giết chết lão Cửu là được rồi. Nhưng ai có thể ngờ được, lão Cửu lại tán đổ được Không Sợ Minh Chủ!! Đáng giận hơn là, cái vị Không Sợ Minh Chủ này, sợ rằng đã khôi phục lại ký ức, một lần nữa trông coi Không Sợ Minh… Chuyện này có chút khó giải quyết!

“Ha ha… Diệp Oản Oản… Không, chắc hẳn nên gọi ngươi là Bạch Phong… Bạch Minh chủ! Ta cảm thấy, giữa chúng ta, còn có đường lùi.” Tư Bá Ý cười nói.

“Phải không? Nói nghe một chút!” Diệp Oản Oản đáp.

Nàng ngược lại muốn nhìn một chút, cái gã lão Đại Tư gia – Tư Bá Ý này, còn có thể bày ra được trò gì?