Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Nhưng một lần viện trưởng thôi miên cho nàng, lại có giá tận 50.000 điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự. Tất cả điểm cống hiến của nàng đều đã dùng hết rồi, lại còn nợ viện trưởng 25.000 điểm. Tổng cộng nàng cần được thôi miên bốn lần, cho nên, hiện tại nàng còn cần thêm 175.000 điểm nữa. Quả thật là một con số trên trời!

Nàng phải mau nghĩ biện pháp, góp đủ điểm vinh dự!

Thất Tinh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, chân mày cau lại, “Phong tỷ, đệ cho rằng tỷ không nên đi quá gần cùng với vị tai to mặt lớn kia.”

Thấy Thất Tinh lại bắt đầu lải nhải, Diệp Oản Oản có chút nhức đầu, “Cậu không tra giúp tôi, vậy tôi đây trực tiếp vào thẳng cửa chính Kỷ gia tìm anh ta hỏi vậy!”

Sắc mặt Thất Tinh cứng đờ, mấp máy môi, chỉ có thể lập tức đáp lời, “Chiếc nhẫn mà Kỷ Hoàng thường xuyên đeo trên tay kia, đệ cũng không nắm được lai lịch, hẳn chỉ là một loại đồ trang sức tầm thường mà thôi. Bởi vì đệ vừa vặn nhận được tin tức, ba ngày sau sẽ có một buổi đấu giá từ thiện. Vật đấu giá Kỷ Hoàng quyên góp, thật trùng hợp chính là chiếc nhẫn kia…”

Nếu như là một vật rất quan trọng, hẳn là sẽ không đem ra đấu giá mới đúng…

Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời ánh mắt sáng lên, “Rất tốt!!”

Quả thực là trời cũng giúp mình!!

Điểm cống hiến của nàng lèo tèo như vậy, đang rầu không biết tích góp bằng cách nào đây!

Dự định ban đầu của nàng, nếu như không phải là vật gì quá đắt tiền, nàng sẽ thương lượng mua lại từ chỗ Kỷ Hoàng.

Bây giờ Kỷ Hoàng lại vừa vặn định lấy chiếc nhẫn đi làm từ thiện, nàng sẽ có thể nhân dịp này, danh chính ngôn thuận thu mua lại vật này…

Nhiệm vụ cấp S lấy chiếc nhẫn thiếp thân của Kỷ Hoàng, chỉ cần 1 chiếc nhẫn là có thể gom được 10.000 điểm cống hiến, đúng là vô cùng khả quan!

“Phong tỷ, tỷ muốn làm cái gì?” Thất Tinh có chút cảnh giác hỏi.

Diệp Oản Oản sờ cằm một cái, tỏ vẻ là vì tình thế bắt buộc, “Ba ngày sau, đi đến buổi đấu giá từ thiện. Chiếc nhẫn  này, nhất định phải là của tôi!”

Bắc Đẩu đảo tròng mắt long lanh, vừa chậc chậc chép miệng, “Phong tỷ, hóa ra tỷ lừa vị gia chủ Tư gia kia, rồi lại cuống cuồng chạy về, chính là vì Kỷ Hoàng sao! Ở trên buổi đấu giá từ thiện, mua chiếc nhẫn thiếp thân của hắn ta để sưu tầm gì gì… Chậc chậc chậc, đây còn không phải là đang công khai tỏ tình hay sao?”

Thất Tinh thấy Minh chủ nhà mình lại tái phát bệnh cũ, nhức đầu không thôi, vội vàng khuyên nhủ, “Phong tỷ, ngày hôm đó nhất định sẽ có không ít danh viện và phu nhân trình diện, chiếc nhẫn Kỷ Hoàng đeo bên mình, tuyệt đối sẽ có giá trên trời. Gần đây, chi tiêu của Không Sợ Minh quá nhiều, chỉ sợ là…không mua nổi!”

Diệp Oản Oản nhíu mày, “Tôi biết là tôi không mua nổi rồi! Bất quá, đây không phải là đấu giá sao?”

Thất Tinh nghe vậy, có chút ngơ ngác không hiểu…

Một bên, Bắc Đẩu nhất thời vỗ bả vai của Thất Tinh, mở miệng nói, “Lão Thất, cậu có phải là ngốc hay không? Không Sợ Minh Chủ Tóc Húi Cua ca, đến buổi đấu giá cưỡng đoạt đồ đấu giá, ai dám giành với tỷ ấy? Coi như Phong tỷ chỉ ra giá một đồng tiền, cũng không có ai dám cùng đấu giá với Phong tỷ! Phong tỷ của chúng ta đến dự buổi đấu giá… còn không phải là đang chứng minh sự mạnh mẽ của liên minh chúng ta hay sao?”

Thất Tinh: “…”

Diệp Oản Oản: “…”

Mặc dù ý nàng chính là muốn như vậy, nhưng mà có thể nói uyển chuyển một chút được hay không? Cảm ơn!

Bất quá, điều Bắc Đẩu nói đúng là không sai. Đồ vật mà Không Sợ Minh Chủ muốn, ai dám đấu giá? Đó là cố ý tự tìm phiền phức! Diệp Oản Oản dự định đem sự vô sỉ quán triệt đến cùng. So với trí nhớ của mình, vô sỉ hơn một chút, cũng không tổn thất gì cả.

Rất nhanh, đoàn người đã hướng về phương hướng Không Sợ Minh đi tới.

Trụ sở chính Không Sợ Minh

Diệp Oản Oản nghênh ngang đi vào phòng làm việc.

“Đại Bạch… Tiểu Hắc…”

Mới vừa vào phòng làm việc, ánh mắt Diệp Oản Oản sáng lên, Bạch Hổ và Hắc Báo ở chung một chỗ, trắng đen hòa hợp, cũng không có bất kỳ cảm giác không ổn nào.

Nhìn thấy Diệp Oản Oản, Beerus trong nháy mắt đứng dậy, trong đôi mắt thú hiện lên vẻ kích động, đứng thẳng chân sau lên, nhào về phía Diệp Oản Oản.