Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Vào giờ phút này, tất cả các cúc áo sơ mi của Cửu ca nhà hắn đều bị mở tung, tóc tai rối bời, mới vừa rồi còn ôm ấp Diệp Oản Oản ở trên ghế…

Sau khi phát hiện ra mình vừa quấy rầy cái gì, Lâm Khuyết cảm thấy ngày cuối cùng của mình đã sắp đến…

“Khục, Cửu ca, tôi vốn là không định làm kinh động đến anh. Nhưng mà… huyên náo bên ngoài quả thực là có chút lớn…” Lâm Khuyết run lẩy bẩy mà mở miệng giải thích.

Khó trách bên ngoài động tĩnh lớn như vậy mà Cửu ca bên này lại không có động tĩnh gì cả! Nguyên lai là do nha đầu kia chạy tới đây! Coi như là bên ngoài trời sập, Cửu ca sợ là cũng đều không quản.

“Vốn còn muốn cùng anh chơi lâu thêm một chút!” Diệp Oản Oản than phiền, bĩu môi một cái, nói xong miễn cưỡng đứng lên, “Em đi đây!”

Ánh mắt của chàng trai trầm thêm vài phần, “Chú ý an toàn!”

Bây giờ đã không cách nào ngăn cản nàng rời khỏi Độc Lập Châu, chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó.

“Vâng vâng, biết rồi!”

Tư Dạ Hàn muốn nàng rời khỏi Độc Lập Châu về lại Hoa quốc, vì lo lắng sẽ có người nào đó gây bất lợi cho nàng. Nhưng mà, nếu như đối phương thật sự muốn làm cái gì đó đối với nàng mà nói, nàng ở nơi nào đều giống nhau. Từ mấy lần ám sát khi còn ở Hoa quốc là có thể nhìn ra.

Nàng tại Độc Lập Châu dầu gì cũng là Minh chủ Không Sợ Minh, những người đó ít nhiều gì cũng phải kiêng kỵ một chút.

Tại Độc Lập Châu, nàng còn có chuyện ắt phải làm, có người nhất định phải bảo vệ.

Vô luận ban đầu vì sao nàng lại yêu cầu xóa đi những ký ức kia, trốn tránh lâu như vậy, cũng là lúc nên đối mặt rồi!

Nàng không thể để cho Tư Dạ Hàn tự mình chịu đựng hết thảy.

“Đúng rồi Bảo Bảo, anh đưa số điện thoại tại Độc Lập Châu của anh cho em đi! Xí, lần trước em đưa số em cho anh, vậy mà anh chẳng thèm gọi cho em lấy một lần!” Diệp Oản Oản không khỏi trách móc.

Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn nàng một cái, “Lần đó, em có biết anh là ai không?”

Nhất thời còi báo động trong đầu Diệp Oản Oản hú inh ỏi, đây là một câu hỏi đòi mạng đấy!

Nếu như nói khi đó nàng còn chưa xác định được anh chính là Tư Dạ Hàn, vậy chẳng phải là tương đương nói là nàng đang tán tỉnh một người đàn ông khác?

Diệp Oản Oản không nghi ngờ chút nào về việc anh chàng này ngay cả giấm của mình cũng đều ăn!

Diệp Oản Oản quả quyết khẳng định: “Đương nhiên là biết rồi! Lại nói, lần đầu tiên nhìn thấy anh em liền đã khẳng định được rồi!”

Tư Dạ Hàn ánh mắt ôn nhu, cũng không đi vạch trần, báo ra một dãy số.”Đây là số điện thoại cá nhân của anh.”

Diệp Oản Oản đi vội vàng nên điện thoại di động cũng không mang ra ngoài, cố gắng ghi nhớ lấy, “Ok!”

“Lúc đặt chú thích danh bạ chú ý một chút! Quan hệ của chúng ta, không thể để cho bất luận kẻ nào biết!” Tư Dạ Hàn không yên tâm dặn dò.

“Em hiểu rồi! Yên tâm đi, em sẽ đặt cho anh một chú thích mà người khác tuyệt đối không đoán ra được!” Diệp Oản Oản cam đoan.

Nàng đều đã nghĩ xong, sẽ chú thích thành: Lão bản xưởng giấm Độc Lập Châu!

Tuyệt vời!

“Hai vị, hai người… nói chuyện phiếm xong chưa?” Lâm Khuyết có chút sốt ruột lên tiếng thúc giục.

“Được rồi được rồi, thúc giục cái gì mà thúc giục!” Diệp Oản Oản tức giận lườm hắn một cái, ngay sau đó đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Chát chát chát ——!!

Cửa chính A Tu La, Thất Tinh và Khương Viêm đánh nhau đến bất phân thắng bại, tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt.

“Đệt! Lão Thất, đừng đánh nữa! Đánh như vậy biết đánh tới khi nào! Mọi người cùng nhau lao lên!”

Sắc mặt Thất Tinh cực kỳ âm trầm, Không Sợ Minh và A Tu La chính thức giao chiến, ảnh hưởng của chuyện này quá lớn. Bên ngoài biết bao nhiêu người chờ đợi bọn họ đánh nhau! Tốt nhất là có thể giải quyết trong hòa bình. Nhưng mà, thời gian trì hoãn càng lâu, Phong tỷ lại càng nguy hiểm…

“Đúng vậy! Sợ hắn cái rắm! Lao lên!”

“Tôi nhổ vào! Lưu đường chủ, ông có bản lĩnh chớ núp phía sau tôi, đứng lên phía trước mà nói!”

“Mịa nó! Tới thì tới! Vì minh chủ! Liều mạng!”