Biên soạn: Tiểu Gia Bối

Beta: Đức Uy – truyenfull.vn

Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn tin nhắn mà Diệp Oản Oản gửi đầy trong điện thoại di động, nhìn mãi một câu kia: “Hai chúng ta không chỉ đã ngủ với nhau, hơn nữa còn có một đứa con 5 tuổi!”

Còn có một đứa con 5 tuổi… 

A, nếu như đây là sự thật, chắc chắn sẽ là chuyện tốt đẹp nhất đời này của anh…

Năm đó, thời điểm còn đang tình nồng, anh từng thuận miệng nói một câu: “Nếu như sau này chúng ta có con…”. Nhưng khi đó anh còn chưa kịp nói xong, đã bị nàng cắt ngang. Anh nhớ rõ ánh mắt hốt hoảng đầy bài xích của nàng khi đó, nói không thích có con chút nào, chắc chắn sẽ không có…

Không phải là không thích, hẳn chỉ là không muốn có con với anh mà thôi…

Từ đó, anh cũng không đề cập lại đề tài này nữa.

Vào lúc này, Diệp Oản Oản hoàn toàn không biết Tư Dạ Hàn đã chìm sâu trong biển giấm, đang lật coi lại những nhiệm vụ lần trước nàng nhận. Nhìn một chút xem có cái nào có thể hoàn thành trong thời gian nhanh nhất, để thu về điểm cống hiến vinh dự.

Hiện tại điều nàng mong muốn cấp thiết nhất chính là khôi phục ký ức, nhất là đoạn ký ức cùng Tư Dạ Hàn.

Mấy lần thôi miên trước, ký ức liên quan đến Tư Dạ Hàn thật sự là quá ít.

Lần trước nàng hoàn thành một nhiệm vụ cấp S+, một nhiệm vụ cấp S, lại phá vỡ hai cái kỷ lục, tổng cộng đã lấy được 45 ngàn điểm cống hiến.

Còn thiếu 5 ngàn điểm nữa thôi là có thể đi tìm viện trưởng nhờ thôi miên lần thứ ba.

Nhưng mà, tin xấu chính là, nàng còn nợ viện trưởng 20 ngàn điểm, lần này phỏng chừng lão hồ ly kia sẽ không dễ mắc lừa như vậy, chắc sẽ không “bán thiếu” cho nàng nữa…

Cho nên sợ là nàng sẽ phải kiếm nhiều điểm cống hiến vinh dự một chút mới được.

Lại nói, cộng thêm 20 ngàn điểm cống hiến còn nợ, hiện tại nàng còn phải cần đến 25 ngàn điểm.

Hoàn thành một nhiệm vụ cấp S+, một nhiệm vụ cấp S cũng đủ rồi. Nhưng mà, nói thì đơn giản, làm dễ như vậy sao?

Không phải là tất cả nhiệm vụ đẳng cấp cao đều có thể để cho nàng đầu cơ trục lợi.

“Hic, làm cái nào đây? Những nhiệm vụ này cũng quá khó làm đi…”

Diệp Oản Oản sầu đến độ đầu cũng đã bắt đầu quay mòng mòng luôn rồi, “Đây là cái gì? Từ trong tay Thiên Hận đoạt lại giáo bia Học viện lính đánh thuê Xích Diễm? Hả? Đoạt lại giáo bia Học viện lính đánh thuê Xích Diễm là có ý gì? Giáo bia mà cũng có thể bị cướp mất sao?

Thứ đồ chơi kia cũng chỉ là một tảng đá lớn, cũng không phải là thứ gì đáng tiền, lại không hề khắc võ công tuyệt học gì gì. Chẳng qua chỉ khắc mấy chữ to ‘Học-Viện-Lính-Đánh-Thuê-Xích-Diễm’, cộng thêm giáo quy của học viện. Ai lại rảnh rỗi không có việc gì làm đi cướp thứ đồ chơi kia?”

Một bên, Thất Tinh nghe vậy mở miệng nói: “7 năm trước, giáo bia của học viện lính đánh thuê Xích Diễm đột nhiên không cánh mà bay. Hôm sau phát hiện, kẻ trộm lưu lại tên của mình, thủ lĩnh Thiên Hận – Giang Ly Hận. 

Nghe nói Giang Ly Hận đã từng là học viên của học viện lính đánh thuê Xích Diễm, hơn nữa còn là lính đánh thuê cấp SSS. Cuối cùng bởi vì vi phạm nội quy nghiêm trọng, nên bị viện trưởng đuổi ra khỏi học viện lính đánh thuê Xích Diễm. Giang Ly Hận ghi hận trong lòng, cho nên…”

Diệp Oản Oản: “…cho nên hắn mới trộm giáo bia của học viện lính đánh thuê Xích Diễm?”

Thất Tinh: “Đúng thế!”

Diệp Oản Oản: “Đầu óc của người này cũng thật là ngộ!”

Phương pháp trả thù này thật đúng là đủ đáng ghét. Không đánh ngươi, cũng không giết ngươi, trực tiếp trộm tấm giáo bia có khắc giáo quy của ngươi mang đi.

Đối với một học viện cổ xưa nổi danh như vậy mà nói, đây quả thực là một điều vô cùng nhục nhã!

Thất Tinh: “Bởi vì chuyện này, cao tầng của học viện lính đánh thuê Xích Diễm cực kì tức giận, tuyên bố với tất cả học viên nhiệm vụ này có cấp độ S+. Hơn nữa nhiệm vụ này không chỉ áp dụng cho nội bộ học viện, mà tất cả mọi người của Độc Lập Châu, chỉ cần có thể giúp đoạt lại giáo bia, học viện đều sẽ cấp cho thù lao rất lớn. Chỉ tiếc, 7 năm trôi qua, vẫn không có một ai có thể đem giáo bia cầm về.”

Diệp Oản Oản sờ cằm một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chậc chậc, khó trách trị giá nhiều điểm cống hiến như vậy…”