Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
– —
Nhất Chi Hoa có chút lúng túng nhìn Nhiếp Vô Danh một cái: “Đội trưởng… Chuyện này… Thật ra thì…Nhiếp gia… vốn chính là thế gia đứng đầu tứ đại thế gia thì phải?”
Nhiếp Vô Danh: “Vậy thì đã sao? Ở trong mắt tôi, Thẩm gia mới thật sự là thế gia đứng đầu tứ đại thế gia!”
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản lườm Nhiếp Vô Danh một cái. Nói lòng vòng cả nửa ngày, ở trong mắt Nhiếp Vô Danh, ai có tiền người đó là đại ca.
Nếu theo cách xếp hạng của Nhiếp Vô Danh, Thẩm gia nào chỉ đứng đầu tứ đại thế gia? Thẩm gia rõ ràng là đứng đầu cả Độc Lập Châu.
Cái gì mà Không Sợ Minh, cái gì mà A Tu La, cái gì mà Võ Đạo Liên Minh Công Hội, Cổ tộc chó má, nhìn thấy Thẩm gia cũng phải quỳ xuống gọi hai tiếng “ông nội”.
“Đội trưởng…”
Thần Hư Đạo Nhân nhìn Nhiếp Vô Danh chằm chằm, khóe miệng hơi rúm lại, như là muốn nói gì.
Nhưng mà, thời điểm thấy một ánh mắt tàn nhẫn của Nhiếp Vô Danh quét tới, Thần Hư Đạo Nhân lại lắc đầu liên tục cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì, với năng lực của đội trưởng, Nhiếp gia sau này tất nhiên sẽ được nâng lên một tầm cao mới, xưng bá Độc Lập Châu!”
“Khẩu hiệu của chúng ta là…!” Nhiếp Vô Danh vỗ tay một cái.
“Tru Thần đội trưởng, phong lưu phóng khoáng!”
“Đẹp trai anh tuấn, đẹp trai anh tuấn! Mạnh mạnh mạnh mạnh!”
Ngoại Quốc Dời Gạch và Nhất Chi Hoa hết sức phối hợp hô vang khẩu hiệu.
Diệp Oản Oản: “…” Khẩu hiệu làm cho người ta xấu hổ này, có thể đổi một câu khác hay không?
“Em gái ngoan, vậy phải làm thế nào mới có thể khiến cho ba mẹ chúng ta đau lòng vì Vô Ưu, từ đó nhường vị trí này cho anh đây? Đương nhiên, cũng không phải là anh dòm ngó vị trí gia chủ Nhiếp gia. Năng lực của anh, em cũng biết mà, tạo ra vài cái Nhiếp gia nhẹ nhàng thoải mái! Chủ yếu là vì không muốn để cho đứa em gái không có đầu óc kia của anh sau này trở thành tội nhân thiên cổ của Nhiếp gia mà thôi.” Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Diệp Oản Oản, mặt đầy nghiêm túc nói.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản tặng cho Nhiếp Vô Danh một ánh mắt ‘em-hiểu-mà’, chợt nhẹ giọng nói: “Chỉ cần chúng ta đặt bẫy, để cho Nhiếp Vô Ưu chui vào tròng là được.”
Chợt, Diệp Oản Oản đem kế hoạch tỉ mỉ nói một lần.
Ước chừng nửa giờ sau, lúc này Nhiếp Vô Danh mới dẫn theo một đám người Nhất Chi Hoa và Thần Hư Đạo Nhân rời khỏi Không Sợ Minh, quyết định dựa theo kế hoạch của Diệp Oản Oản mà làm việc.
Đợi sau khi đám người Nhiếp Vô Danh hoàn toàn rời đi, Diệp Oản Oản vỗ tay một cái: “Đi ra đi!”
Diệp Oản Oản dứt tiếng, Phong Huyền Diệc châm một điếu thuốc lá, vô cùng tự nhiên ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng họp.
“Tự giác một chút!” Diệp Oản Oản chỉ về phía tấm bảng.
“Cấm hút thuốc!”
Phong Huyền Diệc: “…”
Bất đắc dĩ, Phong Huyền Diệc lại tiếp tục dập tắt điếu thuốc vừa mới đốt.
“Kế hoạch đã thành công, bước kế tiếp, anh dự định làm sao bây giờ?” Diệp Oản Oản nhìn Phong Huyền Diệc, mở miệng hỏi.
“Há miệng chờ sung rụng là được rồi.” Phong Huyền Diệc khẽ mỉm cười: “Trừ đội trưởng, trong điện thoại di động của mấy người còn lại, tôi đều đã cài máy nghe lén. Nếu như có bất kỳ người nào liên lạc cùng Nhiếp Vô Ưu giả đó, chúng ta nhất định sẽ biết được.”
Nghe Phong Huyền Diệc nói vậy, chân mày Diệp Oản Oản khẽ nhíu lại: “Anh xác định sao…? Nếu như bọn họ không gọi điện thoại, mà nói mặt đối mặt, vậy thì làm sao bây giờ?”
“Hỏi thật hay!” Phong Huyền Diệc nhìn Diệp Oản Oản, tiếp tục cười nói: “Tôi cũng có cài máy nghe lén ở trên người bọn họ!”
Diệp Oản Oản: “…”
“Vậy nếu như, bọn họ không lên tiếng, mà dùng ám hiệu để trao đổi thì sẽ làm thế nào, dùng ngôn ngữ bằng tay của người câm thì sao? Kế hoạch này của anh, cũng không phải là thập toàn thập mỹ.” Diệp Oản Oản lắc đầu một cái.
“Máy nghe lén của tôi, có chức năng thu hình, cho nên lo lắng của Vô Ưu tiểu thư cô, đều là dư thừa.” Phong Huyền Diệc cười nói.
Diệp Oản Oản: “…” Nàng còn có thể nói gì nữa chứ?
Trong nháy mắt này, chính nàng cũng không còn lời nào để nói.