Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

– —

“Không phải… Nếu như không phải là nhờ ân cứu mạng năm đó của Tam tiểu thư, tôi đã sớm chết rồi…” Nhất Chi Hoa lắc đầu một cái: “Lời Tam tiểu thư nói, dĩ nhiên là tôi tin tưởng.”

“Hẳn là nên như vậy!” Nhiếp Linh Lung nói.

“Nhưng… chuyện Phong Huyền Diệc nói, Diệp Oản Oản có thể thật sự là Vô Ưu tiểu thư. Có khi nào, cái vị trong nhà kia…là giả hay không?” Nhất Chi Hoa hỏi.

“A, thật quá ngu xuẩn!” Nhiếp Linh Lung lãnh đạm thờ ơ cười nói: “Dòng chính biết các người đi Hoa quốc tìm Vô Ưu tỷ, lúc này mới sai Diệp Oản Oản đi Hoa quốc, chính là muốn để cho các người cho rằng, Diệp Oản Oản mới là Nhiếp Vô Ưu thật. Chỉ bất quá, Vô Ưu tỷ đã được tôi tìm ra trước, cho nên, kế hoạch của dòng chính bại lộ. Vì vậy, Diệp Oản Oản giả mạo không được, mới giựt dây đại ca đi tranh đoạt vị trí Nhiếp gia chủ. Với đầu óc của đại ca, nếu như anh ấy lên làm gia chủ Nhiếp gia, chỉ sợ, ngày sau, Nhiếp gia này liền sẽ trở thành đồ trong túi Diệp Oản Oản, anh có hiểu không?”

“Đã hiểu.” Nhất Chi Hoa gật đầu một cái.

“Được, đem những gì anh biết, đi báo cáo một tiếng cho Vô Ưu tỷ. Dù sao, người sắp trở thành gia chủ Nhiếp gia chính là Vô Ưu tỷ.” Nhiếp Linh Lung nói.

“Được, tôi biết phải làm sao.”

Chỉ chốc lát sau, Nhất Chi Hoa tìm tới “Nhiếp Vô Ưu”, cũng đem những gì mình biết, báo lại toàn bộ cho “Nhiếp Vô Ưu”.

“A, muốn bày kế hại tôi, chỉ bằng tên phế vật kia sao?”

Giờ phút này, mặt “Nhiếp Vô Ưu” nở một nụ cười lạnh.

“Vô Ưu tiểu thư, cô đừng nói xấu đội trưởng như vậy! Năm đó đội trưởng bị đả kích… Hiện tại, não, cô hiểu mà…” Nhất Chi Hoa thở dài.

“Đương nhiên tôi sẽ không nói xấu đại ca! Dù sao, đại ca cũng là bị người khác xúi giục.” 

“Nhiếp Vô Ưu” nói.

“Vậy… tôi đi trước đây.” Nhất Chi Hoa nói.

“Chờ một chút, Nhất Chi Hoa, giao cho anh một nhiệm vụ, đi giết nữ nhân kia!”

Hàn quang trong mắt “Nhiếp Vô Ưu” lóe lên.

“Chuyện này…”

Nghe mệnh lệnh này, Nhất Chi Hoa như có chút không mấy tình nguyện.

“Làm sao, chẳng lẽ anh không hạ thủ được?”

“Nhiếp Vô Ưu” lạnh lùng nói.

“Vô Ưu tiểu thư, quan hệ của đội trưởng và Diệp Oản Oản, cô cũng biết… Hơn nữa, Diệp Oản Oản bây giờ thân ở Không Sợ Minh, làm sao tôi ra tay được?” Nhất Chi Hoa lắc đầu một cái.

“Ha ha, Nhất Chi Hoa, bản lĩnh ám sát của anh, thiên hạ vô song, chỉ cần anh muốn, chẳng lẽ còn không làm được? Huống chi, thứ người như Diệp Oản Oản, bụng dạ khó lường. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đại ca nhất định sẽ bị cô ta hại cho thân bại danh liệt. Anh không lo nghĩ cho Nhiếp gia, chẳng lẽ, anh nhẫn tâm nhìn đại ca cứ như vậy bị cô ta tiếp tục hãm hại?”

“Nhiếp Vô Ưu” nói.

“Tôi hiểu mà… Nhưng, tôi không hoàn toàn nắm chắc, chỉ có thể thử xem.” Nhất Chi Hoa nói xong, không cho “Nhiếp Vô Ưu” cơ hội tiếp tục mở miệng, xoay người rời đi. 

Không Sợ Minh, bên trong phòng hội nghị

Diệp Oản Oản xem đoạn video trên màn ảnh, không khỏi rùng mình một cái. Điều tra cả nửa ngày, thì ra người ngu xuẩn nhất trong nhóm 5 người, không phải là Nhiếp Vô Danh, mà là Nhất Chi Hoa…

“Cũng còn đỡ.” Phong Huyền Diệc như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm: “Không phải thuần túy là nội gian, chẳng qua là ngu trung mà thôi.”

Nhắc đến ngu trung, trong nháy mắt Diệp Oản Oản nhớ lại Lưu Ảnh…

Lưu Ảnh là người không có bao nhiêu bản lãnh nhưng lại ngu trung, còn vị này thì lại khác.

“Thật ra thì, năm đó là Vô Ưu tiểu thư cô cứu Nhất Chi Hoa.” Phong Huyền Diệc nhìn về phía Diệp Oản Oản, như có điều suy nghĩ.

“Tôi cứu Nhất Chi Hoa?” Diệp Oản Oản mặt đầy vẻ khó hiểu.

“Không sai, năm đó Nhất Chi Hoa mắc phải sai lầm lớn, suýt nữa hại chúng tôi toàn quân bị diệt. Là Vô Ưu tiểu thư cô cầu xin đội trưởng ân xá cho Nhất Chi Hoa. Chẳng qua là chính Nhất Chi Hoa cũng không rõ ràng mà thôi, còn tưởng rằng là Nhiếp Linh Lung xin tha cho cậu ta.” Phong Huyền Diệc bất đắc dĩ cười khổ.