Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

– — 

“Lăng gia?”

Diệp Oản Oản hơi sững sờ: “Lăng gia nào cơ?”

“Một trong tứ đại thế gia Độc Lập Châu, Lăng gia.” Đại trưởng lão đáp.

Diệp Oản Oản tỏ vẻ nghi ngờ, một trong tứ đại thế gia Độc Lập Châu, Lăng gia…

Chính mình và Không Sợ Minh, không hề có quen biết gì với Lăng gia. Lúc này, người của Lăng gia, tại sao lại muốn gặp nàng?

“Minh chủ, vẫn là nên gặp mặt một lần đi, dù sao cũng là một trong tứ đại thế gia.” Đại trưởng lão đưa ra lời góp ý.

Diệp Oản Oản trầm tư chốc lát, chợt gật đầu một cái rồi nói: “Được, trước hết ông cứ dẫn người đến phòng họp, chúng tôi sẽ đến ngay.”

Mười mấy phút sau, Diệp Oản Oản đẩy cửa chính phòng họp đi vào.

Bên trong phòng họp, một người đàn ông trung niên đã đợi được một lúc.

Diệp Oản Oản ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn về phía người đàn ông trung niên Lăng gia, khẽ mỉm cười: “Lăng gia tới Không Sợ Minh chúng tôi, thật là làm cho Không Sợ Minh nở mày nở mặt, chỉ là không biết, có chuyện khẩn cấp gì?”

Người đàn ông trung niên này, Diệp Oản Oản cảm thấy có chút quen mặt. Cẩn thận suy nghĩ một chút, ban đầu ở buổi đấu giá từ thiện do tứ đại thế gia tổ chức, dường như đã gặp được ông ta, hai người còn nhìn nhau một cái.

“Bạch minh chủ, vẫn khỏe chứ? Lần trước chúng ta đã gặp mặt trong buổi đấu giá.” Người đàn ông nọ nhìn Diệp Oản Oản, khẽ cười đáp lễ.

“Không sai.” Diệp Oản Oản vuốt cằm.

“Được, ta cũng không thích vòng vo, đi vào chủ đề chính đi.” Người đàn ông nói.

“Chủ đề chính?”

Diệp Oản Oản có chút nghi ngờ. Cách nói chuyện của người đàn ông này, dường như nàng nghe có chút không hiểu mấy.

“Vô Ưu, lúc nào định trở về Lăng gia, lão gia tử nhớ con…” Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, hạ giọng đầy trìu mến.

Diệp Oản Oản: “…”

Trong nháy mắt, Diệp Oản Oản sững sờ cả người, lượng tin tức câu nói này đem lại, có phải là hơi quá lớn một chút rồi hay không?

Lúc này, Diệp Oản Oản nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, nhìn về phía người đàn ông: “Vô Ưu? Tôi không hiểu ý ông nói là gì?”

“Ha ha… Vô Ưu, năm đó tiền vốn giúp con sáng lập Không Sợ Minh, vẫn là do lão gia tử đưa cho con.” Người đàn ông cười nói.

Thời khắc này, Diệp Oản Oản hoàn toàn lâm vào trạng thái bị động. Tiền vốn sáng lập Không Sợ Minh là lão gia tử cho nàng?

Lão gia tử Lăng gia… cho nàng tiền vốn, tại sao? Lão gia tử Lăng gia, có quan hệ như thế nào với nàng? 

“Sao vậy, Vô Ưu, chẳng lẽ con cũng muốn học theo cha của mình sao, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cùng Lăng gia sao?” Sắc mặt ông ta có chút không vui.

“Nhiếp Vô Ưu mà ông nói, chắc là người của Nhiếp gia đi?” Diệp Oản Oản giả lả hỏi dò.

“Ngại quá, con hàng kia là đồ giả!” Người đàn ông cười lạnh một tiếng.

Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng nói gì, cửa phòng họp đã được mở ra, Phong Huyền Diệc đi vào bên trong.

“Lăng Bá, ký ức của Vô Ưu tiểu thư, từ sớm đã bị mất khi còn ở Hoa quốc rồi, phần lớn trí nhớ đã không còn.” Phong Huyền Diệc thở dài.

* Lăng Bá: bác Lăng; hoặc cũng có thể là tên riêng.

“Cái gì? Lại có chuyện như thế!” Thần sắc người đàn ông nọ đầy kinh ngạc.

“Khó trách! Khó trách sau khi Vô Ưu trở về, vẫn không hề tới Lăng gia gặp lão gia tử, ngay cả thứ hàng giả tại Nhiếp gia kia cũng không xử lý… Ngày đó ở tại phòng đấu giá, tôi còn tưởng rằng cô ấy cố ý làm bộ như không quen biết tôi…” Người đàn ông kia như có điều suy nghĩ.

“Bất quá, Vô Ưu à, mấy năm nay, tướng mạo của con đã thay đổi, thật sự thay đổi rất nhiều, xinh đẹp hơn trước kia… Nếu như không phải là con lấy lại thân phận của Không Sợ Minh Chủ, ta thật rất có thể không nhất định có thể nhận ra được con.” Người đàn ông nhìn về phía Diệp Oản Oản, khẽ than thở một tiếng.

“Chuyện này rốt cuộc là…?” Ánh mắt Diệp Oản Oản rơi vào trên người Phong Huyền Diệc.

Nghe tiếng, Phong Huyền Diệc khẽ mỉm cười, hướng về Diệp Oản Oản nói: “Vô Ưu tiểu thư, tôi cũng là người của Lăng gia, chỉ bất quá lão gia tử không yên tâm về đội trưởng, cho nên nhiều năm trước đã để cho tôi cùng ở bên cạnh đội trưởng.”