Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

– —

“Chuyện này, hẳn là sẽ không chứ?”

Một vị cao tầng thế lực nào đó nhìn về phía “Nhiếp Vô Ưu”, cau mày mở miệng nói: “Tuy rằng Không Sợ Minh tội ác chồng chất, thực lực bản thân cũng cực kỳ mạnh mẽ, dù bọn họ có làm ra loại chuyện này cũng không có gì ly kỳ. Nhưng… Không Sợ Minh có bản lãnh bực này? Kỷ Hoàng tạm không nói đến, dù có là Thiên Kiêu, Không Sợ Minh cũng không đánh lại!” 

“Các người có chỗ không biết!”

“Nhiếp Vô Ưu” nhìn về phía mọi người, giải thích: “Thủ lĩnh Thiên Kiêu, có quan hệ cực tốt cùng với Minh chủ Không Sợ Minh Bạch Phong. Nếu như hai người quen nhau, thủ lĩnh Thiên Kiêu cũng không có lòng phòng bị, vậy thì đã là chuyện khác rồi.”

Lần này, lời “Nhiếp Vô Ưu” nói, ngược lại, lại không có một người nào đi phản bác. Người quen ra tay, quả thực là vô cùng dễ dàng. Mặc cho anh có mạnh hơn nữa, nhưng không có lòng phòng bị, cũng là thịt cá nằm trên thớt.

Quan hệ giữa Không Sợ Minh và Thiên Kiêu, mọi người tại đây cũng biết được. Nếu như Không Sợ Minh Chủ muốn trói thủ lĩnh Thiên Kiêu, quả thực là vô cùng đơn giản.

“Thật ra thì, trước đó có một số cao tầng của Thiên Kiêu cũng từng nghi ngờ. Chỉ bất quá, bọn họ không có chứng cớ chân thật gì, cho nên cũng không tiện hành động.”

“Nhiếp Vô Ưu” mở miệng nói.

“Đúng là như vậy. Nhưng… Kỷ Hoàng bên kia, sợ là không dễ giải thích…” Có người nghi ngờ lên tiếng.

Thiên Kiêu thì cũng coi như xong đi, nhưng Kỷ Tu Nhiễm có lai lịch gì? Hơn nữa, anh ta lại không hề qua lại gì cùng với Không Sợ Minh. Dù Không Sợ Minh có lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng tại trụ sở chính của Kỷ Hoàng, bắt cóc Kỷ Hoàng mang đi.

“Chuyện này nhắc tới, có chút lời khó mà nói ra khỏi miệng.” 

“Nhiếp Vô Ưu” than khẽ trong miệng, trên mặt mang theo thần sắc hơi bất đắc dĩ: “Mọi người đều biết, Kỷ Tu Nhiễm là vị hôn phu của tôi. Chỉ bất quá… đoạn thời gian trước, Không Sợ Minh Chủ lại chặn ngang một cước.”

“Nhiếp Vô Ưu” vừa dứt tiếng, mọi người tại đây trố mắt nhìn nhau, từng người một thần sắc đầy kinh ngạc. Kỷ Tu Nhiễm, lại có thể cùng với Không Sợ Minh Chủ…

“Mà sau đó không bao lâu, Kỷ Tu Nhiễm liền mất tích! Tôi có thể khẳng định, nhất định là do Không Sợ Minh làm.”

“Nhiếp Vô Ưu” thề son thề sắt.

“Đúng rồi, trừ Kỷ Hoàng ra, Bạch Phong dường như còn có chút quan hệ mập mờ không rõ ràng cùng với Tu La Chủ của A Tu La…”

“Nào chỉ là Tu La Chủ, còn có đại công tử Thẩm gia!”

Nhìn thấy mọi người bàn tán ầm ĩ, trong mắt “Nhiếp Vô Ưu” hiện ra một vệt ý cười, tiếp tục nói: “Trừ chuyện đó ra, đoạn thời gian trước đó một chút, Bạch Phong còn lấy thân phận của người bình thường, trà trộn vào Nhiếp gia chúng tôi, để cho cha mẹ tôi thu nhận ả ta làm con nuôi, lại có quan hệ không tệ cùng với anh trai tôi! Tôi hoài nghi, Bạch Phong vốn căn bản chính là người của dòng chính, muốn kéo nhau trở lại, nhiễu loạn Độc Lập Châu.”

Khi “Nhiếp Vô Ưu” nhắc đến hai chữ ‘dòng chính’, thân thể mọi người tại đây đều run lên.

Năm đó, dòng chính và dòng thứ đánh nhau tại Độc Lập Châu đến long trời lở đất. Sau khi dòng chính bị đuổi đi, từng tuyên bố, cuối cùng sẽ có một ngày quay trở về chiến tiếp.

“Con bà nó! Ngươi xem phim chưởng nhiều quá rồi đấy!” 

Giờ phút này, Nhiếp Vô Danh đảo mắt trừng “Nhiếp Vô Ưu”.

“Đại ca, anh đã bị người của Không Sợ Minh tẩy não.”

“Nhiếp Vô Ưu” mặt không đổi sắc.

Còn không đợi “Nhiếp Vô Ưu” tiếp tục nói gì, Đường Đường lại bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Đừng bêu xấu mẹ ta!”

Thấy vậy, mọi người tại đây thần sắc quỷ dị. Cái vị tiểu thiếu gia Nhiếp gia, lại có thể đi gọi Không Sợ Minh Chủ là mẹ…

“Đường Đường, ta mới là mẹ của con!”

“Nhiếp Vô Ưu” nhìn về phía Đường Đường, chân mày nhăn lại.

“Mẹ của ta, không phải là ngươi!” Đường Đường lạnh lùng đáp.

Lúc này, “Nhiếp Vô Ưu” mặt đầy vẻ lo lắng, nhìn về phía mọi người: “Tôi tin rằng các vị cũng nhìn thấy rồi đấy! Nhiếp gia chúng tôi bị mối quan hệ với Không Sợ Minh làm ảnh hưởng như thế nào! Thậm chí, ngay cả con trai ruột của tôi, đều xem Không Sợ Minh Chủ là mẹ của mình, lại có thái độ ác liệt như vậy đối với người mẹ ruột là tôi!”