Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
– —
(vẫn đang trong hồi ức)
Diệp Oản Oản nói xong, ho nhẹ một tiếng nói, “Em nhớ thương người đàn ông của mình cũng không có chỗ nào không đúng chứ? Lại nói, cũng không phải là em chỉ nhớ thương một lần kia, em là nhớ thương anh cả đời!”
Cả đời…
Đây đại khái là hai từ tốt đẹp nhất trên thế giới này.
“Em không ngại anh là người của A Tu La?” Tư Dạ Hàn yên lặng nhìn ngắm nàng, hỏi.
Diệp Oản Oản nhất thời tỏ vẻ đầy xem thường: “Chuyện này có gì hay ho để mà quan tâm? Anh chẳng qua chỉ là một tiểu đầu mục chi nhánh mà thôi, cũng không phải là tên biến thái Tu La Chủ kia!”
Tư Dạ Hàn: “…”
“Tóm lại, hai ta đều là tiểu nhân vật không quan trọng, đánh nhau có thắng hay thua cũng chẳng có gì liên quan đến chúng ta!” Diệp Oản Oản mặt không đỏ tim không nhảy mà nói bậy nói bạ.
“Đúng là không có gì liên quan.” Năng lực nói bậy của một người nào đó gọi là “Tu La Chủ” hiển nhiên cũng không hề kém hơn so với Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản nghe thấy có chút triển vọng, ánh mắt nhất thời sáng lên, “Đúng không, đúng không!? Huống chi em đều theo đuổi anh lâu như vậy rồi, chẳng lẽ anh còn chưa tin em sao? Nói thật, chỉ là phần công sức em dành ra để theo đuổi anh, đều đã đủ để em đi thành lập chục cái Không Sợ Minh rồi đấy!
Đương nhiên, coi như là có phải hao tốn tinh lực để thành lập chục cái A Tu La, em cũng nguyện ý!”
Nhìn ánh sáng nóng bỏng trong con ngươi trong vắt của người thiếu nữ, cơ hồ đôi mắt của chàng trai không dời sang chỗ khác được.
Nghe được câu “chục cái A Tu La” của cô gái, nơi đáy mắt Tư Dạ Hàn chớp lên một vẻ khinh thường không dễ gì phát giác.
Coi như chục cái A Tu La, so ra cũng kém một chút mê ly nơi đáy mắt nàng.
“Anh có thể xem xét.” Cuối cùng Tư Dạ Hàn mở miệng.
Đầu của Diệp Oản Oản nhất thời tiu nghỉu xuống, “Vậy phải xem xét mất bao lâu?”
Lỡ như phải xem xét mất 8 – 10 năm, há chẳng phải là nàng phải chờ đến ngay cả hoa cũng hóa đá rồi sao?
Diệp Oản Oản: “Không phải là anh thích ăn bánh nướng nhất sao? Gần đây em có tìm một vị sư phụ làm bánh nướng đặc biệt, học được tay nghề tốt, sau này có thể ngày ngày ở nhà làm bánh cho anh ăn đấy!”
Tư Dạ Hàn: “Được.”
Anh hiểu rất rõ, nếu như để cho nàng hoàn toàn chiếm được mình, chỉ sợ cũng sẽ không còn quan tâm như trước nữa… Nhưng cuối cùng, trước ánh mắt đầy chờ mong kia, anh cũng không cách nào nói ra nổi một câu phủ định lại câu “cùng đi” và “cả đời” của nàng.
Diệp Oản Oản: “…!!!”
Diệp Oản Oản thật lâu mới phản ứng lại được Tư Dạ Hàn vừa nói gì, “Cái…Cái gì? Anh mới vừa nói cái gì, nói cái gì? Anh đồng ý?”
Cũng bởi vì… nàng đã học được cách làm bánh nướng rồi hả?
Sớm biết vậy, nàng còn theo đuổi khổ cực như vậy làm gì chứ, trực tiếp mỗi ngày đưa cho anh một xe bánh nướng quách cho xong. Nếu làm như vậy, nói không chừng đã sớm cưa đổ được trai đẹp vào tay rồi.
Diệp Oản Oản: “Híc, không… không phải là anh nói phải xem xét sao?”
Tư Dạ Hàn: “Ừm, xem xét rồi.”
Diệp Oản Oản: “…”
Xác định không phải là vì bánh nướng sao…?
…
Hai người tìm một nơi bí mật phong cảnh rất đẹp ở lại, ngăn cách hết thảy phiền nhiễu bên ngoài. Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn ẩn cư sinh hoạt, cứ như vậy mà bắt đầu.
Nàng cứ như vậy trải qua những tháng ngày vui vẻ bên nhau.
Bất quá, niềm hạnh phúc của nàng, lại tồn tại nỗi lo lắng ngầm rất lớn.
Nàng vẫn luôn lừa gạt anh về thân phận chân thật của mình.
Nàng quả thật là khó có thể tưởng tượng được, một chàng trai thiện lương như vậy, đơn thuần như vậy, nếu như biết nàng là Không Sợ Minh Chủ, sẽ có hậu quả gì.
Trong sự lo âu, thậm chí Diệp Oản Oản còn triệu tập một đám cao tầng, tổ chức một buổi hội nghị khẩn cấp.
Ngay tại thời điểm mọi người đã báo cáo công tác xong, chờ đợi Diệp Oản Oản tổng kết, Diệp Oản Oản mở miệng nói, “Sau khi trải qua một hồi suy nghĩ kỹ càng…”
“Tôi quyết định… quyên góp cho Hiệp Hội Từ Thiện của Độc Lập Châu 100 triệu, trong vòng một năm xây dựng 100 trường học võ thuật miễn phí, tặng 10 xe nguyên vật liệu ủng hộ người dân gặp khó khăn ở 34 khu…”